Hôm nay,  

Tạ Ơn Đức Thánh Trần

19/12/201700:00:00(Xem: 12451)
Tác giả: Paul Tran - Trần Văn Hội

Bài số 5293-19-31139-vb3121917

 
Tác giả đã qua tuổi bát tuần,  hiện là cư dân Bắc California,  Trước 30 tháng Tư 1975, ông là công chức chính ngạch của VNCH. Saigon đổi đời, cuối tháng Mười 1977, vượt biên tới Thái Lan. Định cư tại Vùng Vịnh San Francisco, Calif, từ ngày 9 tháng Một 1978. Ông đã dự Viết Về Nước Mỹ từ 2010, với bài viết kể chuyện tổ chức vượt biển và  nuôi dạy các con thành người hữu dụng trên đất Mỹ. Sau đây là bài viết mới để tạ ơn tự do, thương phế binh Việt Mỹ, và đặc biệt, Tạ ơn Đức Thánh Trần.
 

Tuong DT Tran San Jose

Tượng Đức Thánh Trần tại San Jose.

 
***

 
Tôi là người chủ của một gia đình  “boat people” đã định cư trên đất Mỹ vừa đủ bốn chục năm tròn, hưởng trọn vui buồn lẫn lộn.

Bốn mươi năm trước đây,  tôi đã đem vợ con còn non dại ngồi trên chiếc thuyền máy mong manh bé nhỏ lướt ngang bến Bạch Đằng, Sàigòn. Đứng dưới thuyền ngẩng mặt nhìn lên tượng đài bậc vĩ nhân Trần Hưng Đạo, rồi cúi đầu, chắp tay vái Ngài ba lạy… Lúc đó khoảng 12 giờ trưa ngày Chủ Nhật  cuối tháng 10 năm 77, con thuyền vẫn lững lờ trôi về hướng Vũng Tàu… Chờ nửa đêm về sáng phóng lẹ ra khơi…rất may mắn được an toàn thoát hiểm! Chắc Đức Thánh Trần đã độ trì vì thấy quá gian nan đêm đầu tiên vượt biển.

Vượt sóng trùng dương khoảng bảy ngày đêm, thì một sớm bình minh chợt hiện: Nữ Thần Tự Do

 

Vớt cho vào Mỹ

Bớt lo, bớt nghĩ

Tính kỹ tương lai

Nhập tịch thêm oai

Dễ phát danh tài

Không sợ họa tai

Tự do no ấm

Ngày “Va-len-thai”

Áo xịn hoa cài

Tình nồng gấp hai

Ai ai cũng khoái

Mừng mẹ tháng năm

Mừng cha tháng sáu

Tháng Bảy pháo bông

Mừng ngày Độc Lập

Con cháu tấp nập

Tíu tít về thăm

Bánh dẻo tròn trăng

Bánh chưng vuông Tết

Toàn gia khá hết

Du lịch bốn phương

Nhận diện Quê Hương

Chỉ một đại cường

Đầy ắp tình thương

Chính là Mỹ Quốc.

 

Và hôm nay đây, cuối năm Đinh Dậu 2017 “Con gà đẻ trứng vàng”, tôi cùng bà xã ý hợp tâm đầu, vẫn vui tươi xum họp, an phận thủ thường trong xóm làng  “Bát tuần thượng thọ” tại miền thung lũng hoa vàng Bắc Cali, USA.

Vì đàn con trai, gái, dâu, rể, hợp chủng trắng vàng đủ cả, đã trải dài mấy chục năm kiên trì, nhẫn nại trong nhiều học đường lớn nhỏ xứ Cờ Huê, nay đều thành đạt, vẫn nghiêm trang, hiền hòa, hiếu thảo. Nhất là rất hãnh diện, ngẩng cao đầu, tự hào là “very good Citizens & very good Taxpayers”. Thật vậy, giấc mơ Mỹ quốc huy hoàng đã vinh quang hiện thực trong một gia đình “Boat people” Hậu duệ Đức Thánh Trần, Con Rồng Cháu Tiên.

Đời sống của mối tình từ trẻ đến già chưa hề buồn  vào hồn không tên, vẫn tà tà, thủng thỉnh trên tuyến đường gồ ghề muôn lối cũng như đang êm đềm trên freeway San Jose, Fremont, Newark… Và sẵn sàng đón chào một ngày nào đó, nắng đẹp chan hòa, gió mát, trăng thanh sẽ lần lượt bay về cõi thiên thu… hưởng tiếp phúc thanh nhàn đời đời vĩnh cửu. Ngày ấy chắc không còn vương vấn ưu tư những chuyện buồn thiu, cười ra nước mắt như: “đá dư trần thế” do cố nhạc sĩ Duy Khánh và nữ ca sĩ Hương Lan thường hay hát trên đài phát thanh:

- Lạy Chúa, con là lính trận ngoài biên. Vì xa thành phố, xa quá nên quên…

- Lạy Chúa, con là thiếu phụ miền quê. Chồng con vì nước, nên đã ra đi…

- Lạy Chúa, con còn lứa tuổi học sinh. Vì cha là lính, con thiết tha xin…

Rồi ….Những đôi môi cằn cỗi đã lâu không cười!

Và tiếp theo “nhạc vàng” chế độ Tự Do, nay lại có thêm hàng chục bản lời ca thống thiết não lòng người nghe. Điển hình một giọng ca nữ mới toanh, thường cất tiếng hát thánh thót xót xa…vang vọng từ trong ra ngoài nước như:

- Nước mình ngộ quá, phải không Anh? Chiếc bánh chưng kỳ diệu to đùng! Thế giới nhìn thấy phải phục lăn ! Nhưng tình thương dân nghèo của “Đảng” và “Nhà Nước” ta thì bé tí tẹo tèo teo không bằng cái móng tay! Thế giới phải lắc đầu.

Rồi…Anh không biết!

Làm sao Em biết được?

Thật là hổ thẹn, buồn tênh!

Đó cũng là một trong nhiều lý do tại sao hàng triệu dân miền Nam Việt Nam quyết tâm vượt biên, vượt biển sau ngày mất Sàigòn “30 tháng Tư, năm 75” cho đến hôm nay vẫn còn chuyện vượt biên, vượt biển kể cả hai miền Nam, Bắc Việt Nam! Phải chăng lá cờ đỏ sao vàng chỉ tượng trưng cho quá xui, quá khích, ác ôn, côn đồ nằm trong tay một lũ người mặt trơ, trán bóng chỉ ngóng đô-la, quá vô liêm sỉ! Đó là cái gọi là Đảng Cộng Sản và nhà nước Việt Nam Xã Hội Chủ Nghĩa.

Về tình thâm sâu xa “Thương Phế Binh Việt-Mỹ”. Một gia đình tỵ nạn được an bình, hạnh phúc, thì phải ghi tâm “uống nước nhớ nguồn” ơn đền, nghĩa trả, chớ bao giờ quên mới không mất đức. Thật vậy, gia đình chúng tôi, từ nhiều năm qua vẫn luôn luôn nhớ đến người Thương Phế Binh Mỹ và Việt Nam Cộng Hòa”. Vì họ là những anh hùng dân tộc, đem tự do, ấm no, bình an cho đất nước. Tổ quốc ghi ơn.

Theo chiều hướng đó, từ nhiều năm qua, gia đình chúng tôi vẫn luôn luôn thành tâm thiện ý ghi ơn sâu đậm góp phần nho nhỏ vào quỹ tương trợ “Thương Phế Binh Việt-Mỹ” hàng năm. Hôm nay, chúng tôi vừa nhận được một bản “Chứng từ” in mầu mè xanh đỏ rất đẹp do ông Giám Đốc Hội Thương Binh Mỹ ở Tiểu Bang New Hampshire ký tặng. Chứng từ này có thể nói: đây là một biểu tượng tốt trong nhiều việc làm tốt đẹp khác cho “thuyền nhân” người Mỹ gốc Việt đỡ bị mang tiếng xấu xa là gánh nặng cho nước Mỹ.

Sau đây, lại thêm một chuyện diệu kỳ khó tin mà có thật. Gia đình “Boat people” Paul Trần vượt biển đến Mỹ được 39 năm. Không ngờ năm ngoái “2016”, Pho tượng Đức Thánh Trần cũng vượt trùng dương sang Mỹ, đến San Jose. Hội Hải Quân Bạch Đằng Bắc Cali phối hợp với Liên Hoi Cựu Quân Nhân QLVNCH  Bắc Cali và thân hào nhân sĩ Việt Mỹ đã tổ chức đại lễ dựng tượng Đức Thánh Trần an tọa tại Khu Little Saigon trong Thương xá sầm uất nhất “Grand Century Mall, Story Road San Jose” lúc 11 giờ am Sept 17, 2016.

Vì nhà tôi ở Newark City, cách xa San Jose khoảng 20 dặm đường, hôm sau mới biết tin vui này. Lập tức, tôi lái xe đến viếng thăm tượng đài, vái Đức Thánh Trần ba lạy, rồi khoanh tay đứng dưới bệ tượng đài, chụp một tấm hình đem về đặt lên trên một cái bàn nhỏ  trong phòng ngủ “thờ” Ngài, để tạ ơn hiển thánh đại “vĩ nhân” giòng Lạc Việt, Con Rồng Cháu Tiên muôn năm bất khuất, muôn đời hiển vinh.

Nay đang ở độ tuổi “nắng chiều xế bóng”, tôi viết bài này xin tạ ơn Nữ Thần Tự Do – Đức Thánh Trần và Thương Phế Binh Việt-Mỹ.

Trước khi dừng bút, xin trân trọng kính chúc quý vị tình thâm và quý đồng hương khắp năm châu, bốn bể đọc chơi cho vui những ngày lễ hội, quý quyến an khang, hạnh phúc, sức khỏe là vàng, không bao giờ bị “lẫn”! Xin luôn luôn ghi nhớ “Thương” Quê mang hình chữ “S” bên kia bờ…

Biển Đông đang ầm ầm dậy sóng…!!!

Kính bút

“Boat people” Paul Trần – Trần Văn Hội

Ý kiến bạn đọc
22/12/201705:40:49
Khách
Chớ nên lệch lạc dùng quan niệm về thánh của Ki tô giáo để phê phán sự việc người dân Việt tôn sùng anh hùng dân tộc Trần Hưng Đạo là Đức Thánh Trần nhé .

Quốc Công Tiết chế Hưng Đạo Đại Vương Trần Quốc Tuấn (Trần Hưng Đạo) là tấm gương sáng chói muôn đời về nhân cách, đạo đức, bản lĩnh, trí tuệ, nghị lực và tài năng cho các thế hệ noi theo. Hưng Đạo Vương đã được muôn đời ngợi ca bởi tấm gương trung hiếu, khí phách kiên cường, tài năng quân sự và tấm lòng tín nghĩa . Danh nhân Phan Huy Chú thế kỷ 19 đã khẳng định: “Danh tướng Hưng Đạo Vương không mấy đời có; kiêm cả văn võ, thừa trí dũng, dựng nên công lao sự nghiệp kỳ vĩ mà giữ vững trung nghĩa cùng một hàng với Quách Tử Nghi. Ông không những là anh hùng của một thời đại mà cho đến các bậc tướng thần cổ kim cũng ít ai bì kịp”.

Việc Ông được “thánh hóa” là hiện tượng hợp với tâm thức và ước nguyện của người Việt. Tín ngưỡng thờ Đức Thánh Trần là một hình thái biểu thị đức tin, niềm tin của nhân dân Việt nam với một anh hùng dân tộc, một nhà chính trị - quân sự đại tài, vị thống soái văn võ song toàn của dân tộc ta .
21/12/201723:24:48
Khách
Trần hưng Đạo là vị đại anh hùng của dân Việt , không phải là Thánh . Chỉ phong lên bậc Thánh khi ngài làm được phép lạ mà y khoa bó tay .
20/12/201703:43:18
Khách
Ở Thế Giới Bên Kia, anh linh của Đức Thánh Trần cùng các tướng, sĩ của Ngài chắc chắn vô cùng tức giận vì bọn ngụy quyền Cộng sản Hà nội đã dâng cho Tàu các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa- qua công hàm ngày 14 tháng 9 năm 1958- và 10,000km2 phần biển của vịnh Bắc Bộ- qua “Hiệp ước phân định lãnh hải” ngày 25-12-2000 . Thêm nữa là mười hai năm qua, chúng ươn hèn để mặc cho Tàu cướp phá các tàu thuyền cùng đánh đập và bắn giết vô số các ngư dân người Việt .
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,951,980
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Vận nước nổi trôi, tôi đến Hoa kỳ vào tháng chín năm 1975.   Ngồi trên xe từ phi trường về nhà trọ, tôi thấy ngay cái không khí ở đây khác với không khí tại những nơi tôi đã đi qua.   Nó có phần tươi mát hơn, khoáng đạt hơn.   Không phải là một người trong ngành y khoa, tôi không biết cái gì đã kích thích ngũ quan
Nhạc sĩ Cung Tiến