Hôm nay,  

Nhặt Tiếng Chim Rơi

23/02/201800:00:00(Xem: 12547)
Tác giả: Phan

Bài số 5320-19-31165-vb6023118

 
Tác giả là nhà báo trong nhóm chủ biên một tuần báo tại Dallas, đã góp bài từ nhiều năm, từng nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ. Ông cũng là tác giả có nhiều bài viết đạt số lượng người đọc, trên dưới một triệu.

 
***
 

Anh bạn lớn hơn tôi một tuổi. Năm đó tôi với anh đang bàn về tờ báo xuân trên lầu của toà soạn, mấy cô làm việc dưới nhà vọng tiếng lên cầu thang, “mời hai bác xuống xơi cơm…”

Bữa trưa ở toà soạn thường là ăn cho qua bữa. Nhưng hôm đó thịnh soạn, có rượu đỏ, ly cao…

Ổ bánh sinh nhật trả lời cho tôi vì sao bữa trưa hôm đó thịnh soạn.

Ăn xong, cánh đàn ông chỉ biết ra ngoài hút thuốc. Các cô đã nấu nướng, dọn ăn; rồi lại dọn bàn sau khi ăn, rửa chén...

Anh chị em làm báo có nếp sống như một gia đình với nhau trong toà soạn thật đầm ấm, làm nên kỷ niệm mà tôi đang nhớ về anh bạn già, những cô bạn trẻ của một thời dễ thương…

Lúc trở vô làm việc lại thì tôi gởi cho bạn cái tin nhắn: “Hôm nay sinh nhật nửa đời/ năm mươi năm ấy lòng chơi vơi buồn/ cớ chi phải rõ ngọn nguồn/ nâng ly ta cạn nỗi buồn chơi vơi…”

Tôi còn nhớ anh bạn già trả lời tin nhắn cho tôi: “Cảm ơn. Làm việc đi cha nội.”

Thế là hết ngày làm việc hôm đó. Mọi người ra về. Tôi với anh ngồi lại với nhau trong toà soạn để cùng cạn nỗi buồn chơi vơi của hai kẻ lớn nhỏ hơn nhau mấy tháng tuổi thì cũng coi như đã nửa đời người.

Tôi rất nhớ bữa trò chuyện đó, vì bạn tôi đã tròn năm mươi tuổi nhưng vẫn còn độc thân. Một mình anh sống trong căn nhà nhỏ, thu mình trong một xóm nhà yên tịnh. Nguyên do thì tôi không nhớ nhưng rất nhớ tâm sự của người bạn độc thân, anh nói với tôi, “Tôi sống một mình mới biết được trong đời sống có những âm thanh mà một người có gia đình sẽ không bao giờ nghe thấy đâu! Như tôi nghe lúc nửa đêm là biết tiếng động do tủ lạnh tự làm nước đá; tôi nghe được tiếng con sóc chuyền cành ngoài cửa sổ phòng ngủ; tôi nghe được tiếng co lại của sườn nhà, mấy cái khung cửa vì ban ngày trời nóng nên nó giãn ra, ban đêm lạnh nó co lại… đó là những tiếng rắc rắc nhỏ như tiếng mọt kêu trong đêm khuya, làm mình cứ nghĩ là nhà bị mọt, thật ra đâu có mối mọt gì đâu! Tôi nghe được cả tiếng lá rơi ngoài hè và biết chính xác là rơi trúng máng xối, hay rơi trên mái nhà, hay rơi xuống lối đi bằng xi măng… Chắc qua sinh nhật nửa đời, tôi nghe được tiếng lá rơi xuống cỏ luôn quá ông ơi! Cảm ơn mấy câu thơ say cơm hồi trưa của ông.”



Rồi ai biết được ngày mai ra sao, về đâu? Con cái tôi lớn lên theo thời gian. Thời đại học còn về nhà nghỉ lễ, nghỉ hè. Nhưng thời gian đồng lõa với chia xa, nên chú bé đã hết lớn tới trông thấy như những ngày xưa để trở thành người đàn ông về thăm cha mẹ, chứ không phải về với gia đình như thời còn đi học.

Đến một chiều lơ thơ tóc trắng/ bay về phía quê nhà…, vì tôi chợt thấy hiền nội nhà tôi nằm trên chiếc võng sau hè, đang đọc quyển sách; mấy sợi tóc trắng bay như những mũi kim thời gian trên chiếc đồng hồ sinh học. Ráng nghĩ như vậy để quên đau khi những mũi kim cứ chích vào phế phủ người chồng yêu vợ quá nên không muốn em già… Nhưng làm sao quên bà ngoại của các con tôi có mái tóc bạc thật đẹp của những người bạc tóc sớm. Chỉ không ngờ thời gian nhanh quá! Bạn gái của tôi hôm nào còn tung tăng ở Sài gòn, mà nay đã chuẩn bị lên chức bà nội sớm vậy sao? Thời gian đi nhanh nên người ta bối rối với hằng sống, hay hằng sống u mê nên người ta bối rối với thời gian vốn tuần hoàn nghiêm túc từ vũ trụ khai sinh?

 Nên thời gian muôn đời chỉ đồng minh với thay đổi. Hiền nội tắt đài nhắc chồng, khuyên con như những năm xưa. Người giã biệt kinh kỳ thường thích một mình, yên tịnh trong căn phòng cô đơn như lời bài hát “cỏ úa” của Lam Phương, “cứ cuối mặt đi để nghe đời lầm lỡ, đừng níu thời gian cho thêm sầu vương mang…”

Tôi bây giờ mới thật sự hiểu tâm sự của anh bạn tôi. Mười năm trước tôi ngồi nghe anh nói, chỉ cảm thông cho người bạn độc thân. Bây giờ tôi mới hiểu nỗi trống vắng theo mỗi tiếng động nhỏ trong nhà lúc đêm khuya; cảm biết mới là không cần nhìn đồng hồ khi muốn biết đã mấy giờ sáng, chỉ nhìn ra ánh trăng bên ngoài cửa sổ cũng đoán được giờ.

Đêm nằm nghe đông về từ những ngón chân trần lạnh buốt lên tim, nhặt tiếng chim rơi trong mùa di trú của loài thiên di mà biết xuân về, tết đến. Nhớ câu thơ xa mù trong ký ức không tên, “có con én ngậm ngùi mùa xuân qua ngõ/ thương đến nhói lòng một tiếng chim rơi…”

Tôi nhặt tiếng chim rơi đêm đông để biết xuân đang về, tết sắp tới… để sống lại trong lòng người dạt trôi cả Sài Gòn những ngày giáp tết cuống cuồng những bàn chân không quen trên phố thân quen; những cái nhìn bịn rịn của hai người chia tay ngoài bến xe, bến tàu để về quê ăn tết. Bỏ lại những con đường Sài gòn thưa thớt hẳn người qua trong những ngày đầu năm.


   Bản thân người Sài gòn tôi sao lại thích một mình, thích ngồi ở một quán cà phê nào đó càng vắng khách càng tốt, như để tận hưởng niềm hân hoan khổ sở của những ngày đầu năm, cuối năm; của khoảnh khắc cái mới đã tới, cái cũ vừa đi; hân hoan với năm mới bao nhiêu thì ray rứt với năm cũ cũng ngần. Ngậm ngùi như một ngụm cà phê hoai hoải gió bấc đã bay về tới phương nam, sương mềm vai lãng đãng chiếc áo khoác làm đẹp hơn cần thiết của người qua đường…

   Biết bao chuyện chưa xa, người chưa quên, mà năm cũ đã đi ray rứt, năm mới về hân hoan bao lâu rồi lại vội đi, để Sài gòn thấm đẫm vô ngôn những ngày giáp tết, những ngày đầu xuân…

   Ôi Sài gòn trong ký ức mù xa. Đêm nay nhặt tiếng chim rơi biết xuân về, tết đến…  Nhớ quê nhà còn lắm người thân vất vả cơm áo qua ngày, bạn bè còn lận đận vô biên, mối tình nhỏ như giọt nước đã tan vào biển đời mênh mông, sao cứ nhoi lòng như nhành mai chớm nụ hoa vàng, nhặt tiếng chim rơi đêm đông bay về phía quê nhà hư hư ảo ảo… Em ơi! Anh chia từ nhỏ nhoi như chia một phần đời có em trong đời anh mãi luôn là một…

 Từ độ xa quê, tôi hết mong đến Tết. Cái khoảnh khắc năm tàn tháng tận ở quê nhà nó chộn rộn, nôn nao hết mực với quá nhiều chuyện phải làm, người phải thăm. Nhiều việc đến chỉ còn biết ra quán cà phê càng vắng khách càng tốt để ngồi một mình. Còn bây giờ xuân về, tết đến chỉ nghe những hư hao văng vẳng bước thời gian. Mỗi giao thừa tâm tư chộn rộn quay về quê cũ theo dòng nhớ bất tận. Những buổi chiều cuối năm, đêm đông chạnh lòng nhớ nồi bánh tét, bánh chưng khói lửa bập bùng mà mấy gia đình hùn tiền với nhau mới nấu được nồi bánh sau hoà bình khốn khổ. Vì sáng ra, chia mỗi nhà chỉ một cặp bánh để cúng ông bà. Có thương tâm nào hơn là hai nhà kia chia cặp bánh vì hai nhà góp lại mới đủ một phần hùn với hàng xóm, nên mỗi nhà chia thêm lần nữa để còn tình chòm xóm thôi!

 Thời miền nam thanh bình, nhà nhà nấu bánh tét, bánh chưng đã vĩnh viễn chết dưới màu cờ đỏ. Nên nhớ về càng thương chòm xóm miền nam hiền như ngụm nước mưa; nhớ mái ấm gia đình di cư, cha mẹ nhường con, anh chị nhường em khoanh bánh tét, miếng bánh chưng cắt mỏng đến đau lòng; miếng thịt kho tết mà nhỏ như trái tắc, cái trứng kho chung cắt làm tư làm tám mới đủ cho cả nhà ngồi ăn bữa cơm đầu năm.

Ba ngày xuân đi khoe xóm làng quần áo rách tả tơi của tuổi thơ và hoà bình giả dối nên lòng nặng trĩu trong chăn ấm nệm êm hải ngoại bây giờ. Nên tiếng chim rơi đêm đông đưa tôi về dòng sông tuổi nhỏ bì bõm tập lội, cây vú sữa già - leo trèo hết tuổi thơ, chiếc xe đạp cũ, đạp hoài qua ngõ vẫn chưa một lần dám ghé nhà người thương vì thương người ta đơn phương… Nhìn đâu cũng là kỷ niệm thì một tiếng chim rơi làm sao nói hết ân tình với quê cha đất mẹ trong tâm tư điêu linh…

Thời gian làm cho người ta già đi thì kỷ niệm làm cho người ta trẻ mãi trong xa cách, nhớ thương theo lọn gió đông tàn về rưng rưng ánh trăng khuya giá buốt mà nhớ gió chướng mùa cuối năm ở quê nhà, một hôm về thật tình cờ làm cho những bước chân vội vã lướt qua từng khoảnh khắc cuối năm trên mảnh đất Sài gòn bao dung, luôn không thiếu đằng sau sự phồn hoa ngày tết là những cái tết âm thầm, lặng lẽ của những mảnh đời trôi dạt theo chiến tranh, theo vận nước của bạn bè ngoài bắc, ngoài trung lê la vào Sài gòn kiếm mảnh bằng làm chương đầu cho tiểu thuyết những người khốn khổ lớn lên sau hoà bình đụ má.

Thời gian chớp mắt hết một năm. Chu kỳ tuần hoàn nhịp nhàng niềm thương nỗi nhớ biết bao chuyện lòng kể mãi không hết với mặt người lạ quen vụt qua, nụ cười chưa tắt nước mắt đã đong đầy trong cuộc nhân sinh lòng ở quê nhà nhưng sống đời hải ngoại.

Nhặt cánh chim rơi từ phương trời đất khách hay nhặt lại ân tình từ đó ra đi. Có nhiều đêm cuối năm ở hải ngoại, tôi quên mất những buổi chiều ngồi nhớ quê tôi vì nhạt nhoà năm tháng như dáng người gánh gánh hàng rong một chiều mưa, bác xích lô có tầm bản đồ trên lưng áo vá vì mồ hôi muối, cô gái đĩ đêm về cô đơn dưới ánh đèn câu của con hẻm tồi tồi tàn ở Sài gòn…, cô bạn học khóc tuổi thơ đi khi bị bạn bè biết ra cô chỉ có một cái áo để đến trường…

Quê tôi nghèo bởi nội chiến u mê, hoà bình giả dối. Nhưng tình tự quê hương mỗi độ xuân về thì trên khắp địa cầu, người Việt xa quê không chỉ mình tôi nhặt tiếng chim rơi bay về cố hương không còn trên mặt đất nhưng mãi ở trong lòng những người con xa xứ mỗi độ xuân về…

O ơi!

Tối nay P viết đoản văn này trong nước mắt vì nhớ quá đi thôi; thương lắm ngẫm ngùi…. O ơi!
 

Phan

Ý kiến bạn đọc
26/02/201820:09:07
Khách
Xin hỏi tác giả O là tên viết tắt hay là cô gái Huế?
25/02/201823:39:47
Khách
Văn hay, ý đẹp...quá khứ đã trôi qua, không bao giờ lấy lại được, người xưa đã ra đi, cảnh vật cũng đà thay đổi, càng thổn thức, càng nếu kéo thì chỉ có nổi đau buốt, nuối tiếc, ray rức...mà thôi!
24/02/201800:46:24
Khách
Bài viết được, nhưng đến cuối thì mất nhiều giá trị bởi câu này:
" Quê tôi nghèo bởi nội chiến u mê, hoà bình giả dối ".
Chớt quớt, trái ngược những phần khác, nhất là câu này
"Thời miền nam thanh bình, nhà nhà nấu bánh tét, bánh chưng đã vĩnh viễn chết dưới màu cờ đỏ. "

Chiến tranh từ 1954-1975 là chiến tranh Bắc Việt xâm lăng Nam Việt dưới sự thúc đẩy, bắt buộc của quan thầy Tàu và Liên Xô. Miền Nam phải tự vệ, giữ đất cho tác giả có "thời miền Nam thanh bình".
Những người trẻ gốc Việt gọi VN War là "civil war" theo tuyên truyền của sách vở/media một chiều. Người lớn phải vất vả giải thích cho họ. Tác giả cũng là người lớn, sao có thể gọi đó là "nội chiến" ?
Còn hòa bình mong manh chỉ vì Bắc Việt luôn luôn tìm cách tấn công, nhưng không phải là "hòa bình giả dối".
Xin đừng viết những câu sáo để tỏ tình cảm xuông. Xin hãy dùng tim và óc nghĩ tại sao quê hương đau khổ, tại sao dân Việt đọa đày mà không đươ,c như Đài Loan, Nam Hàn. Để viết cho rõ ràng, góp phần nuôi ý chí gìn giữ đất nước.
23/02/201820:39:09
Khách
Bài đọc dạt dào cảm xúc , hòai niệm thiêt tha , sâu lắng,,,,,, làm Hương Bình cay cay nơi mắt.....khi tác giả kết thúc bài viết với :O ơi !
Cám ơn tác giả , bài đọc như một món quà chữ nghĩa đầu Xuân thật trân quý,, thi vị....đậm tình quê nghèo....xa xưa !
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,189,791
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến