Hôm nay,  

Du Học

12/08/201800:00:00(Xem: 13467)
Tác giả: Tố Nguyễn

Bài số 5463-20-31271-vb8081218

 
Cùng với số báo này, Chủ Nhật 12 tháng 8, 2018 là Họp Mặt Phát Giải và Ra Mắt Sách Mới: Viết Về Nước Mỹ năm thứ mười chín  Trong danh sách những người viết mới nhận giải năm nay, có Tố Nguyễn. Bài viết đầu tiên của cô tới vào tháng Sáu, tháng cuối của Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX - 2017-18. Thư kèm bài, tác giả viết “Tôi tên Tố Nguyễn, đang làm tax accountant ở Los Angeles, thường xuyên theo dõi mục Viết Về Nước Mỹ. Tôi rất xúc động khi đọc những câu chuyện đời của người Việt trên xứ Mỹ, giờ tôi xin góp câu chuyện thật của tôi...” Sau bài đầu tiên, bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả đang tiếp tục cho thấy sức viết ngày càng mạnh mẽ hơn. Chào mừng tác giả lần đầu  họp mặt với Viết Về Nước Mỹ, mời đọc thêm bài viết thứ tư của cô.

 
***
 

Một chiều cuối tuần, tôi đến dự lễ ở ngôi Chùa quen thuộc, chợt chú ý đến một người đàn bà dáng vẻ phúc hậu nhưng gương mặt  u buồn, ngồi một mình lặng lẽ trên ghế đá sau chùa.Sau buổi lễ, hầu hết mọi người đã lục tục ra xe, bãi đậu xe dần dần thưa vắng, bà vẫn còn ngồi đó, dường như vẫn chưa có ý định ra về... Mặt trời sắp tắt, gió chiều Santa Ana thổi từng cơn lạnh buốt, tôi ái ngại tiến đến bên bà, khẽ hỏi: "Dạ chào Dì, Dì ngồi đợi con cháu đến rước?"

Bà ngẩng lên nhìn tôi, gật đầu trả lời: "Con trai tôi mới gọi nói mới đi làm ra, lại kẹt xe trên đường freeway." rồi bà dịch sang một bên ghế như thầm mời tôi ngồi bên cạnh. Giọng bà ấm áp, ánh mắt hiền từ làm tôi thấy "tự nhiên" hơn một chút, ngồi xuống cạnh ba,   "Vậy con ngồi đợi với Dì nghen, khi nào con Dì tới thì con sẽ về luôn, bây giờ sắp tối rồi, hay Dì vào bên trong ngồi...”

Bà lắc đầu: "Không sao đâu cô, tôi ngồi đây cũng được, tôi có mang theo khăn choàng. Tôi ở Việt Nam qua đây du lịch, con tôi du học ở Los Angeles, tháng tám này chắc về hẳn Việt Nam luôn rồi, tôi buồn và lo quá cô ơi..."

Tôi không dám hỏi thêm gì, chỉ an ủi : " không sao đâu Dì, em học xong rồi về lại Việt Nam chắc sẽ tìm được việc làm..”Bà lắc đầu: “Không giấu gì cô, tôi và ông nhà tôi muốn cháu ở lại Mỹ, đời tôi và ổng cực khổ chỉ để cho nó được ở lại đây, tạo dựng cuộc đời mới, vậy mà nó nỡ lòng nào khăng khăng đòi về.."

Tôi ngạc nhiên: "Em đi du học, học xong thì phải về, đâu ở lại được hở Dì? “Bà cởi mở hơn: "Không đâu cô, tôi có bà bạn thân bên này đã nhắm nó cho cô cháu gái, nhưng nó nhất định đòi về vì có bạn gái ở Việt Nam rồi". Rồi bà tiếp: "Tôi và ba nó đã sống cả đời ở  Việt Nam, hiểu xã hội đó quá rồi, nên muốn cho đời con cháu tôi thay đổi, nhưng nó nhất định không nghe.”

Tôi không dám hỏi  gì thêm, chỉ cố gắng an ủi bà thêm vài câu, rồi tôi đổi đề tài hỏi thăm bà đi qua du lịch đi được những đâu rồi, giới thiệu cho bà thêm vài địa danh du lịch ở Los Angeles, mong bà khuây khoả nỗi buồn chuyện con cái...

Chợt có tiếng xe phía trước sân chùa, tôi và bà cùng hướng ra và bà đứng lên vẫy tay với cậu thanh niên cao cao trắng trẻo vừa bước xuống xe rồi quay sang nói với tôi "Con trai tôi đó, nó tên Phú!" Cậu trai trẻ rảo bước về phía bà và tôi, khẽ gật đầu chào.

Cậu càng tiến đến gần, tôi càng nghe một mùi quen thuộc phảng phất trong gió... đúng rồi, mùi tiệm phở! Cậu trai nhìn tôi cười hơi ngượng "Chào chị, em mới từ tiệm Phở về, làm từ lúc mở tiệm đến giờ nên mùi nặng lắm.." Tôi  lắc đầu: "Không sao, chị cũng từng chạy bàn tiệm phở suốt mấy năm..." Tôi bỗng nhiên có cảm tình với cậu em "đồng nghiệp", chia tay họ rồi, tôi vẫn thấy lòng áy náy nhìn theo bóng hai mẹ con khuất dần sau cội bồ đề to chỗ bãi đậu xe...

Tôi lái xe về, lòng bồi hồi nghĩ về hai mẹ con cậu trai du học, lại tưởng tượng ra nếu con trai mình có lựa chọn sai lầm, mình sẽ phải làm sao...

Chuông điện thoại vang, bên kia là cô bạn học cùng trường ở Sài Gòn, tên Ly, đang định cư ở tận miền đông xa xôi. Tôi bấm cái headphone, giọng Ly vang lên, đầy bực dọc: “Thiệt tình, bực bội bữa giờ mà không nói được ra. Ly đã nói với mẹ rồi, đừng cho con bé đó ở nhà mình, mà mẹ Ly cứ tội nghiệp nó, đem vào bây giờ mang hoạ. Con bé đó là tiểu thơ, đi học về là quăng cái ba lô giữa nhà lăn lóc, phòng tắm của nó không bao giờ dọn dẹp, tóc rơi đầy cả một “sink” đến nỗi bị nghẹt, nó không thèm dọn mà "move" qua “sink” bên kia chải tóc vô đó tiếp, chắc cũng sắp nghẹt luôn rồi. Nó ăn cái chén bỏ nguyên tại bàn, rồi đứng lên đi ngủ, mẹ Ly phải theo dọn rửa. Bực mình nói nó, thì nó giận dỗi  bỏ ăn, bên Việt Nam gọi qua trách móc nói có đứa cháu mà cũng không thương. Nó qua đây đi học gì mà về không thấy làm bài tập, chỉ online chat chit cả ngày, rồi mẹ nó thì cứ hỏi mẹ Ly, làm ơn tìm người cho nó kết hôn ở lại.."


Ly bạn tôi là vậy, luôn tìm tôi để "xả" cho đỡ tức, hình như đó là thói quen rồi, Ly cũng không cần tôi an ủi hay cho lời khuyên nhủ gì. Mà thật, chuyện này tôi cũng không biết phải khuyên làm sao. Đằng nào cũng phải bị mất lòng người ở Việt Nam, chứ không có cách nào để đối phó với những cậu ấm, cô chiêu đã quen được nuông chìu thái quá.

Gia đình tôi cũng từng lạ "nạn nhân" của đứa cháu họ sang du học. Cháu chỉ mới mười ba tuổi, ba mẹ có trang trai trồng rau quả hoa màu lớn ở Đà Lạt, sang đây học middle school. Mới đón cháu ngoài cổng  ra sân bay, cháu đã nhìn cái giỏ xách của tôi rồi nói: ' Mợ xách cái giỏ này đẹp thế, hiệu gì vậy mợ, chắc mắc lắm hen?" Tôi cười: "Cái này mợ được tặng, không phải mua nên không để ý mắc rẻ!" Rồi cháu định giá luôn cho tôi: ' Mợ, cái này không dưới $2000 đâu, mẹ con có cái đời mới hơn cái này, tới $5000 đó mợ!"

Ngày đó tôi còn ở chung cư, có lẽ cháu ngạc nhiên lắm khi thấy căn phòng nhỏ xíu với những đồ dùng cũ kỹ nơi tôi thuê trọ. Tôi  có thể đọc được điều đó trong ánh mắt cháu, chỉ là cháu kềm lại không thốt ra lời.Có lẽ ông bác tôi về Việt Nam "thêu hoa dệt mộng" về xứ Mỹ và về đời sống của gia đình tôi nhiều lắm, nên tôi đọc được bao nhiêu sự ngỡ ngàng khi cháu gặp gỡ chúng tôi.Tối đó, cháu đi ngủ mà cứ khư khư ôm cái túi xách có giấy tờ và tiền mặt theo bên mình..

Khi giúp cháu soạn quần áo từ vali lớn ra túi xách nhỏ để tiện chuyển tiếp chuyến bay, tôi mới thấy quần áo cháu toàn những thứ đắt tiền, hèn gì cháu nhìn gia đình tôi như người từ hành tinh khác chứ không phải từ nước Mỹ phồn hoa. Cháu ở lại nhà tôi chỉ hai đêm rồi đáp máy bay sang Chicago để nhận trường. Sau khi tiễn cháu đi rồi, tôi đã bị bên Việt Nam than phiền, là hai đêm đó cháu không ngủ được vì trời nóng và cái máy lạnh chung cư  kêu to nhưng không có đủ hơi lạnh. Nghe nói cháu sang ở trọ khắp ba nhà bà con, nhưng cuối cùng không ở được với nhà nào. Mẹ cháu phải sang Mỹ, tìm homestay ở một nhà có hai ông bà Mỹ về hưu cho cháu ở. Nhưng sau tất  cả, là hai gia đình ở Việt Nam và bên Mỹ giận dỗi, hiểu lầm nhau.

Ngày tôi còn đi học, cũng bao nhiều lần  chạnh lòng nhìn những cô cậu du học sinh sang trọng cùng lớp. Khi tôi tất bật chạy ra khỏi lớp để cho kịp giờ làm, thì họ vẫn đủng đỉnh ở trong sân trường, tụ tập hẹn hò nhau, bày nhau về những nơi vui chơi, giải trí...

Tuy nhiên, vẫn có những du học sinh rất chịu khó, dù con nhà giàu ở Việt Nam nhưng sang đây vẫn đi làm “chui” để kiếm thêm tiền, còn “khoe” với tôi nhờ qua Mỹ học mà giỏi hẳn ra, cái gì cũng biết làm... Tôi lại nhớ tới cậu trai tôi gặp ở chùa, lại thấy áy náy cho chuyện nhà của họ...

Sáng sớm thứ hai, tôi nhận được cuộc gọi từ cô Hạnh, tôi rất quý cô vì lúc nào cô cũng hết lòng lo cho chùa từ nhiều năm nay. Cô  Hạnh hỏi tôi: "Cô có người chị họ ở  Việt Nam, muốn hỏi thăm con việc làm giấy tờ sổ sách thuế vụ ID gì đó, con giúp được không?" Tưởng ai nhờ, chứ cô Hạnh thì tôi không bao giờ từ chối. Chiều hôm đó, giữ lời hứa với cô Hạnh, tiện đường tôi ghé qua nhà cô để gặp người chị họ của cô.

Thật bất ngờ, bà Dì mà tôi ngồi trò chuyện trên sân chùa hôm trước chính là chị họ của cô Hạnh, dì tên Hoa. Dì Hoa cũng hết sức bất ngờ khi gặp tôi, chúng tôi cùng thốt lên "Thật đúng là mình có duyên mà!” Hôm nay dì Hoa cởi mở hơn, kể tường tận sự việc.

Dì Hoa và chồng từng đi dạy học trước năm 75, sau năm 75 họ đi vượt biên mấy lần đều bị bắt lại, cạn hết vốn liếng nên không đi được nữa. Hai vợ chồng dì học được nghề làm nước tương từ người anh chồng, tự về nhà pha chế,  rồi dần dần mở rộng thành một hãng nước tương có tiếng. Sản phẩm của hãng dì Hoa xuất khẩu sang các tiểu bang miền đông của Mỹ.

Hai vợ chồng dì Hoa chỉ có một đứa con trai, mong cậu con du học để rồi phát triển sự nghiệp ở Mỹ. Nhưng người tính không bằng trời tính, dì Hoa buồn bã nói: "Con biết không, làm ở  Việt Nam đâu có sướng, vợ chồng Dì làm cực khổ mà phải "đóng hụi chết" hai ba đầu, phải đưa tiền "cà phê" cho công an khu vực, cho thuế vụ dù mình đóng thuế đàng hoàng đầy đủ. Muốn xin bất cứ giấy phép gì cũng phải tốn thêm tiền "cà phê cà pháo", còn không là sẽ không biết ngày nào mới xong. Càng ngày càng có nhiều hãng lớn, mình đâu cạnh tranh lại họ. Đời mình lỡ làng rồi, nên vợ chồng Dì muốn thằng Phú phải có một cuộc sống khác vợ chồng Dì. Dì muốn nó du học rồi tìm vợ bên này..."

(Còn tiếp một kỳ)

Tố Nguyễn

Ý kiến bạn đọc
14/08/201817:46:53
Khách
May qúa phần 2 tới luôn . Cảm ơn bác tài và nhà báo
14/08/201808:43:29
Khách
đọc xong thấy đây cũng là tâm tư, nguyện vọng của nhiều gia đình Việt hiện giờ khi cố gắng lo tiền để con được du học với ước mong ngoài việc con học và tốt nghiệp 1 trường ở nước ngoài còn có thêm cơ hội được ở lại để thay đổi cuộc đời
13/08/201816:53:54
Khách
Chào bác Lê Như Đức,

Tố Nguyễn xin hứa lần sau sẽ viết ngắn ngắn để khỏi bị cắt làm hai phần, cám ơn bác rất nhiều vì đã quan tâm theo dõi câu chuyện. Chúc bác và gia đình vui khoẻ.
12/08/201813:21:18
Khách
Sao Nam Trần Ngọc Bình
Chào Ông Lê Như Đức
Chuyện thật hấp dẫn còn hồi 2 mà Ông lo gì.Mới có hòi 1 đã thấy lôi cuốn rồi. Có lẽ chuyện này ngoài ý muốn của tác giả. Thăm Ông khỏe.Trân Trọng
12/08/201812:40:31
Khách
Đọc chuyện đang phê bỗng nhiên (Còn tiếp một kỳ) là làm sao? Chán mớ đời !
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,777,227
Phi trường quốc tế Los Angeles mà người ta vẫn gọi tắt là LAX vào một buổi sáng thứ bảy có đông hành khách ngồi chờ ở những hàng ghế trước các cổng lên máy bay được đánh số theo thứ tự. Mặc dù California là thành phố đa số người Mỹ gốc châu Á chọn định cư vì có khí hậu ấm áp tương tự khí hậu Dalat của Việt Nam, nhưng tại
Chuyến bay từ Paris tới Houston mất 9.25 phút. Giọng nói ngọt ngào của nữ tiếp viên hàng không báo hiệu phi cơ hạ cánh vào lúc 4 g ngày thứ bảy 20/5/2006. Thọ chận một nam tiếp viên, giọng cố ý nhỏ nhẹ: - Ông làm ơn lấy dùm tôi những bức tranh tôi đã gởi vào cabine đặc biệt. - Rất tiếc tôi không giúp bà được. Trước khi xuống bà hỏi những
Tác giả Ai Cơ Hoàng Thịnh là một nhà giáo tại tiểu bang Victoria, Úc. Bà là người đã vận động đưa được tiếng Việt vào chính khoá và chương trình thi Tú Tài Úc, từ 1983 tới nay; Đã được Úc vinh danh Citizen of the Year 1994 tại Thành phố Footscray Teacher of the Year 1997 tại tiểu bang Victoria.
Vài năm nữa tôi sắp bước vào thời kỳ thất thập cổ lai hi. Đời người đi qua mau như thế tưởng được yên, chẳng ngờ chuyện nhân tình thế thái cứ quanh quẩn và tôi lại tiếp tục bị quấy rầy. Năm 1975 người Việt miền Nam đã mất những kỷ niệm quá khứ để ra đi, chỉ đem theo với mình tinh thần văn hoá dân tộc, trong đó ngôn ngữ
Trước khi vào câu chuyện xin được nói sơ qua về Maya Lin, tác giả của Bức Tường đá đen ở thủ đô Hoa Thịnh Đốn, ghi danh các chiến sĩ Hoa Kỳ chết trong chiến tranh Việt Nam. Sinh năm 1959 tại thành phố Athens, tiểu bang Ohio, Maya Lin gây được sự chú ý của công chúng khi cô còn là một sinh viên 23 tuổi ở năm cuối Đại Học Yale
Thứ Sáu trước, tôi đang đi làm thì bà xã tôi gọi điện thoại, dặn tôi trước khi về thì ghé chợ ABC trên Bolsa mua cho bà ít bánh tráng để làm chả giò. Lúc đó khoảng bốn giờ chiều, nên tôi vội vã chạy vào chợ mua cho lẹ, để tránh cảnh kẹt xe freeway trên đường về nhà. Đang lúc chờ tính tiền ở quầy, thì có một ông tóc bạc phơ
Gắn liền với hình ảnh của làng mạc êm đềm tại miền bắc Việt Nam xa xôi, nơi tôi chưa một lần đến thăm, là bóng dáng của những cây đa to lớn sừng sửng đứng hiên ngang ở đâu đó. Ngày xưa, hình như sau mỗi phiên chợ xa về, các bà các cô thường hay dừng chân nghỉ ngơi đôi chút ở dưới những gốc đa như thế này. Những người nông dân
Bữa nay nữa là đúng 54 ngày tôi theo chồng về Mỹ. Mặc dù nước Mỹ đối với người Việt Nam chúng tôi không còn lạ lẫm gì cho lắm so với thời cuộc bây giờ, vậy mà tôi vẫn cứ ngỡ ngàng theo từng ngày tháng với cuộc sống mới mẻ nơi này. Tôi đang sống cùng chồng ở Jefferson, Oregan. Jefferson gần giống như Đà Lạt nhưng
1. Hướng Về Tương Lai Ngày từ mẫu đã trôi qua. Không khí ngày từ mẫu "Mother's day" vẫn còn phảng phất đâu đây. Nhân ngày này tôi hồi tưởng lại ngày từ mẫu hơn nửa thế kỷ đã qua. Mẹ tôi nay đã ra người thiên cổ. Nhớ tới bà tôi cảm động bùi ngùi thương tiếc. Bà ra đi trút được gánh nặng ngàn cân trên đôi vai bà với 7 cậu con
Pharmacy ngày thứ Bảy khách không đông lắm, nhưng cứ đều đều, đều đều, 10, 15 phút lại có người đem toa đến hoặc đến để trả tiền, lấy thuốc. Hôm nay mấy người cashier của Pharmacy xin nghỉ hết, thành ra ông manager của tiệm đưa một cô bé cashier ở phía trên xuống để phụ với Kim. Bảng tên trên áo cô bé có chữ Lillian
Nhạc sĩ Cung Tiến