Hôm nay,  

Hớt Tóc Ở Mỹ

24/10/201800:00:00(Xem: 18386)
Tác giả: Chính Vũ

Bài số 5529-20-31336-vb5102488

 
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 9, 2018. Ông tên thật Trần Vĩnh, 66 tuổi, thấy giáo hưu trí, định cư tại Mỹ từ năm 2015, hiện là cư dân Springfield, MA. Sau đây là bài viết thứ ba của ông.

 
***
 

Trước khi vào chuyện hớt tóc ở tại nước Mỹ, xin lướt qua chút chuyện xưa tại Việt Nam.

Thuở ấy,  tức cách đây hơn nửa thế kỷ,  cha tôi là chủ một tiệm hớt tóc có tiếng tại một tỉnh thuộc Cao nguyên Trung phần.   Làm chủ,  song tay nghề của ông cũng thuộc hạng “thượng thừa” nên được nhiều khách hàng ưa thích.

Trong đám con cái lít nhít gần chục ,  ông từng muốn  chọn tôi làm “đệ tử chân truyền” để... bàn giao tay nghề, nhưng rồi ông quyết định cho tôi về Sài Gòn trọ học ở nhà người chú bà con. Kết quả là sau khi vào Đại học Sư phạm,  tôi hành nghề “gõ đầu trẻ,” nhưng trong những  năm trọ học,  để  kiếm tiền đắp đổi thêm, chính tôi  cũng từng có dịp tự hành nghề  hớt tóc.

Còn nhớ thời ấy, cha tôi gửi cho bộ đồ nghề cũ nhưng còn xài được, ông chú cho mượn cái ghế đẩu và cái gương tròn. Tất cả đồ nghề,  tôi bỏ gọn vào cái thùng đạn đại liên,  phía ngoài sơn hai chữ “ Hớt tóc” thật to,  cột chặt cái ghế đẩu và cái gương ra phía sau “bọt-ba-ga” của chiếc xe đạp trành,  tôi bắt đầu hành nghề hớt tóc dạo.

Sau ba buổi đạp xe rã rời mà chẳng ai thèm gọi, khi vòng về,  tôi ghé vào một gốc cây  ở cuối đường Hồng Thập Tự,  Nguyễn Thiện Thuật,  dựng xe nghỉ mệt,  thì một ông tuổi trạc năm mươi,  mặt đỏ phừng vì bia rượu,  đang đứng... “ xả hơi” ở một bụi cây gần đó,  bước tới hỏi hớt tóc,  thế là tôi bắt đầu hành nghề. Kết quả là vị khách đầu tiên hài lòng, trả năm đồng tiền công và hào hứng “bo” thêm hai đồng cho “ông” thợ hớt tóc mặt còn non choẹt. Ông khách mở hàng vừa khệnh khạng bước đi,  thì một chị,  nhà đối diện bên kia đường,  dắt sang hai thằng cu tý,  yêu cầu hớt tóc “móng ngựa” cho mát! Vì hồi hộp với vận hên,  tôi để tay run,  nên mái tóc móng ngựa của cu Tý đầu tiên  phía sau giống như... dợn sóng,  sửa mướt mồ hôi! Cu tý sau nhờ có kinh nghiệm,  tôi hớt suông sẻ hơn. Ơn trời,  mẹ hai đứa bé,  thuộc người xuề xòa dễ tính còn hứa hẹn lần sau... qua hớt nữa!

Vậy là từ đó,  gốc cây này thành “tiệm” hớt tóc “bình dân”  của tôi và tôi có thêm dăm ông khách quen,  tuổi già chắc về hưu,  thường hay ra hớt tóc,  cạo mặt hay lấy ráy tai,  ủng hộ “thằng nhỏ có tiền ăn học”!

Sau khi miền Nam đổi đời, chán ngán với nghề gõ đầu trẻ,  đủ kiểu chỉ tiêu “không tưởng” của “xã hội mới,” tôi đã về hưu sớm.


Qua Mỹ du lịch rồi  định cư để đoàn tụ, lần đầu tiên đi hớt tóc, thoạt nghe giá tiền và nhẩm tính sang tiền Việt đã... chần chừ,  suy tính mãi. Tại nơi tôi định cư, giá hớt một cái tóc người lớn,  bình thường,  không hề có cạo mặt hay lấy ráy tai là 17 USD,  so ra gấp hơn... 8 lần vừa hớt tóc,  cạo mặt,  ráy tai và cả mát- sa ở quê nhà?

Thời buổi hiện nay,  tông- đơ bóp tay không còn ai sử dụng,  chỉ cần cái tông- đơ điện là “ủi” ngon lành.   Biết hớt tóc,  nhờ người mua cái tông- đơ điện là có thể hớt tóc cho hết đám cháu ở nhà,  nhưng không thể tự hớt cho mình!

Vào quán tiệm hớt tóc ở Mỹ,  thợ hớt tóc hầu hết là người Mễ,  rất ít người Mỹ da trắng làm thợ. Hớt tóc,  có cạo râu,  nhưng phải tính riêng,  cũng đúng vì râu người bản xứ hầu hết đều... rậm và nhiều,  phải lấy tông- đơ hớt cho sát da,  sau đó mới dùng dao cạo,  cũng như tốn kém nhiều nước và... xà bông! Song tuyệt đối không có màn cạo mặt,  lấy ráy tai như ở Việt Nam,  và chắc chắn một môn “công phu” mà thợ hớt tóc ở Việt Nam cũng rất sành là “Đánh mí mắt,  ngoáy lỗ ghèn” mà những người lỡ ghiền mỗi khi hớt tóc đều có yêu cầu.

Không như ở quê nhà,  thợ hớt tóc muốn “ra nghề” ở Mỹ cần phải có bằng hành nghề,  sau khi học một khóa về cắt tóc và cạo mặt đủ số giơ qui địnhø,  còn phải thi lấy bằng vừa lý thuyết thẩm mỹ,  vệ sinh,  an toàn nghề nghiệp và thực hành,  yêu cầu đạt từ 75% qui định trở lên thì được cấp bằng.

Nghề hớt tóc theo đánh giá của trang CareerCast.com là một nghề thoải mái đầu óc nhất,  an nhàn lại lương cao mà không phụ thuộc vào nhiều thời gian. Kể ra,  cứ nhìn các anh Mễ hớt tóc... như đi chơi,  và cũng rất nghệ sĩ là đủ thấy ham!

Nghe tôi than,  đi hớt tóc mà không được cạo mặt,  ráy tai thật mất sướng! Một anh bạn ở Mỹ lâu năm giải thích,  hớt tóc (Hair cut) phải có bằng riêng,  cạo mặt (Barber) cũng phải có bằng riêng,  còn ráy tai thì vì vệ sinh và nhất là an toàn cho khách nên không có thợ nào làm và cũng bị cấm. Công phu học tập hớt tóc phải mất nhiều giờ hơn cả học làm móng (Nail) và chăm sóc da (Esthetician).

Đúng là hớt tóc ở Mỹ phải công phu,  bài bản nhưng vẫn... không sướng, tôi nói. khiến ông bạn phì cười.

Lâu rồi cũng thành quen,  và thích nghi cùng với môi trường mới. Đi hớt tóc bỗng trở thành vui vui,  vì mỗi khi tôi ngồi lên chiếc ghế tựa của cái “shop” quen,  anh thợ hớt tóc người Mễ đều nói câu nói quen thuộc: “Hair cut the same...” (Hớt tóc kiểu cũ) và cười tươi rạng rỡ.

Chính Vu

Ý kiến bạn đọc
24/10/201821:02:52
Khách
Vài năm trước, lỡ ghé supercuts bị trả 17 đô, một lần rồi thôi. Tiệm Việt hết có $9, thêm $6 tip cho chẳn $15, rẻ chán.
24/10/201814:41:16
Khách
Hình như sáng nay lần đầu tiên Như Ý đọc hai bài trên VVNM thật ngắn ngũi nhưng cũng nói đủ ý. Cảm ơn tác giả với một bài viết mộc mạc chân thành. Thương cho những người thợ tóc ở Việt Nam vì đứng cả ngày mà chỉ kiếm được một chút tiền. Ở bên đó làm nghề không phải có bằng cấp khó khăn như ở Mỹ. Ngày trước Như Ý cũng có bằng nail, phải học và thi thực tập mới có bằng. Như Ý lại kiếm thêm một mảnh bằng địa ốc từ năm 2004, thi ba lần mới đậu. Chưa xong vì mỗi bốn năm phải tự học và thi lại 7-8 môn mới có thể hành nghề tiếp. Nhà nước làm vậy vì họ muốn mình luôn biết luật mới để bảo vệ chính mình và khách hàng. Vậy cũng tốt nhưng hơi mệt cho cái thân già này! 😂
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,487,421
Tác giả đã góp cho Viết Về Nước Mỹ năm thứ 12 nhiều bài viết đặc biệt. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biên đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả hiện là cư dân Chicago, 35 tuổi. Trong email kèm bài viết gửi Việt Báo, Lê Thị cho biết, "Mới đây, sau khi đọc một số sách của nhà văn Nhã Ca, tôi bỗng có cảm hứng muốn viết và đây là bài viết bằng Việt ngữ đầu tiên của tôi trong 20 năm qua." Bài viết theo lối tự sự, nhân vật xưng tôi đến Mỹ khi còn là một cậu bé “tiếng Việt chưa đủ vốn, tiếng Anh dăm ba chữ chập choẹ,” kể về chuyện tình đồng tính dữ dội. Cách kể, cách viết cho thấy một cá tính mạnh mẽ hiếm thấy.
Tác giả là cư dân Boston, bút hiệu của bà nhắc nhớ bài thơ nổi tiếng của một thiền sư Việt Nam. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của Nhất Chi Mai cũng là bó hoa tinh thần tưởng niệm một nữ trung uý Mỹ gốc Việt tử trận tại chiến trường Iraq: “Đóa Hồng Bạch,” phổ biến vào dịp Memorial Day 2011, tới nay đã có 22,468 lượt người đọc trên Vietbao Online. Bài mới của Nhất Chi Mai là một du ký đặc biệt về Atlanta, quê hương của tác giả “Cuốn Theo Chiều Gió”. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết và vui lòng bổ túc địa chỉ liên lạc cùng sơ lược tiểu sử.
Người viết là một cô giáo dạy Việt ngữ tại San Jose, người gởi bài dùm là ThaiNC, tác giả bài “Công Chúa Mỵ Nương Sang Mỹ” đã phổ biến. Bài viết được Thai NC giới thiệu như sau:
Tác giả Bảo Trân tên thật Lý Tuyết Mai, cư dân Pomona, CA. Việc làm: Nhân Viên Bộ Xã Hội. Đã nhận giải Vinh Danh Tác Phẩm, Viết về nước Mỹ 2009 với bài “Con Bé”, chuyện kể về chính sách của Bộ Xã Hội Mỹ đối với trường hợp một cô bé gốc Việt 16 tuổi mang bầu. Bài mới là chuyện nhà Ngày Của Mẹ 2012. Hình ảnh là nhân vật của bài viết.
Tác giả là cựu sĩ quan VNCH, khoá 8/68 Sỹ Quan Trừ Bị Thủ Đức, phục vụ tại Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn II, bị bắt tại Ban Mê Thuột ngày 14 tháng 3 năm 1975; Đến Mỹ tháng 4/2005, hiện cư ngụ tại Carlsbad, California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là “Phúc Ấm Con Ban” kể chuyện một ông bố cựu sĩ quan VNCH bị con ruột đuổi ra khỏi nhà. Bài thứ hai, “Người Bạn Già Mất Trí” kể việc ông bố nhận công việc chăm sóc một cụ già mất trí. Bài thứ ba, “Ông Chú Ngoại”, kể việc ông giúp kèm học cho lũ trẻ trong nhà chủ. Bài mới nhất là phần cuối. Chuyện cuối đời lưu vong, dù buồn vẫn sáng lên tình người tử tế với người.
Tác giả là cư dân châu Âu, làm việc trong một văn phòng thiết kế công chánh tại nước Pháp. Tuy sống bên kia Đại Tây Dương, những bài viết của cô thường thường rất bén nhậy với chuyện của người Việt tại Mỹ. Họp mặt Viết Về Nước Mỹ 2011, Đoàn Thị đã bay từ Paris sang để nhận giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là Giải Á Hậu. Bài viết mới của cô là là chuyện Mothers Day 2012 của một nàng dâu người Mỹ tóc vàng.
Tác giả là cư dân vùng Little Saigon, đã góp một số bài viết về nước Mỹ. Mothers Day 2011, bà viết về Mẹ. Năm nay, bà viết về bà Mẹ Chồng, người mà bà trân trọng gọi là “Má tôi.”
Chủ Nhật 13-5 là Mothers Day 2012. Xin mời đọc bài viết mới của Anne Khánh Vân, giải chung kết Viết Về Nước Mỹ 2007. Cô sinh năm 1974 tại Saigon, tốt nghiệp kinh tế tại Pháp, hiện sống và làm việc tại miền Đông Hoa Kỳ.
Tác giả tên thật Tô vĩnh Phúc, từng viết một số văn thơ dưới nhiều bút hiệu khác nhau, nhưng bút hiệu sau cùng là Giang Thiên Tường. Thơ văn đã đăng ở tuần báo Phụ Nữ Cali và Làng magazine ở bắc Cali và các trang web. Tác phẩm mới nhất được xuất bản là thi tập "Bên Bến Sông Buồn"(2011). Trong những năm 1990, xuất bản và phát hình tuần báo Phù Sa ở Bắc Cali. Hiện là cư dân ở Sacramento, California. Mùa Mothers Day 2011, ông có bài “Chuông Gọi Mẹ Thương.” Sau đây là bài mới cho Mothers Day năm nay của ông. 
Nhạc sĩ Cung Tiến