Hôm nay,  

Tạ Ơn…

26/11/201800:00:00(Xem: 15439)
Tác giả: Phan

Bài số 5557-20-31363-vb2112618

 
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và vừa chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây thêm một bài viết mới  của ông.

 
 ***

1.

 
Tôi chuẩn bị hành lý để đi xa.  Đi nghỉ lễ Tạ ơn, đi chơi lễ Tạ ơn, đi ăn lễ Tạ ơn thì đã bao lần trong đời từ khi sang Mỹ. Nhưng lần này chỉ nhân dịp được nghỉ lễ Tạ ơn… cũng không phải là đi họp mặt bạn bè dù có những người bạn đã bốn mươi năm qua tôi chưa gặp lại. Nhưng nay tụ về một địa chỉ trên nước Mỹ mà những người bạn rời nhà đi họp mặt từ khắp nơi trên thế giới. Chúng tôi hẹn nhau về nhà người bạn không may để thắp hương cho một người anh, người chồng của bạn tôi vừa qua đời mấy tháng trước.

Bỏ mấy bộ quần áo vô vali xong. Tôi bần thần nhớ lại cái đám cưới đầu tiên trong bạn bè là đám cưới của nhỏ Thùy Hương với anh Tuấn bên cạnh nhà nó. Chuyện hứa hôn ngày xưa thiếu cập nhật thời thế nên đàng trai đòi cưới dâu khi Thùy Hương mới xong lớp 9. Anh chị sui gái phải thương thuyết qua bờ giậu với anh chị sui trai, “thời buổi đổi thay rồi, phải cho con gái tui học hết lớp 12 thì mới có việc làm.”

Vậy là vừa tốt nghiệp trung học xong, bạn bè đã được đi ăn đám cưới. Nhưng trong trí nhớ tôi: Một là từ đám cưới Thùy Hương đến nay đã bốn mươi năm, tôi chưa bao giờ thấy cái đám cưới nào mà tấm bảng Vu Quy treo kế tấm bảng Tân Hôn.

Không biết tôi nghĩ có quá đáng không khi tôi nghĩ thời đại tôi đã bắt đầu thay đổi là thường lấy vợ, lấy chồng xuyên thành phố, rồi xuyên tỉnh, tới xuyên quốc tịch. Sang Mỹ thì lấy vợ, lấy chồng xuyên bang, thậm chí xuyên đại dương theo phong trào về Việt nam cưới vợ. Nghĩ dở cười dở khóc cho câu “Bụt nhà không thiêng” vì vợ chồng nhà Thùy Hương tới nay đã có bốn mươi năm hờn anh giận em nhưng cháu ngoại, cháu nội vui quá xá! Cò mấy thằng bạn già ta bà thiên địa năm châu lại trở về quê cũ kiếm mảnh tình vắt vai đoạn cuối cuộc đời…

Điều thứ hai tôi nghĩ về Thùy Hương là ngay khi còn đi học. Thùy Hương làm lớp phó học tập vì học giỏi, có đức độ trời ban nên được bạn bè mến phục. Nhưng không vô Đoàn (Đoàn thanh niên cộng sản Hồ Chí Minh) nên không làm lớp trưởng được. Thời hồng hơn chuyên ngày đó, chúng tôi kệ mẹ con lớp trưởng là đoàn viên đoàn thanh niên…

Nhưng từ khi chưa lấy chồng thì Thùy Hương đã có một bầy cháu ngoại chín đứa. Lớp chỉ có chín đứa con trai như những hoàng tử nhỏ thì đều gọi Thùy Hương là bà ngoại, rồi nói gọn lại chỉ một tiếng “ngoại”. Ngoại đi học sớm để quét lớp cho ngày trực quét lớp của mấy thằng con trai, để nhỏ trưởng lớp là đoàn viên không lôi mấy thằng đẹp trai ra chửi mắng… vì cái tội đẹp trai mà không có trong mắt nàng lớp trưởng đoàn viên.

Ngoại Thuỳ Hương của chúng tôi dễ thương như bà ngoại trong truyện cổ nhưng không hiền đâu! Hồi ngoại quét lớp ngoài ý muốn, đứa nào xớn xác như tôi, vô lớp mà không thấy đống rác ngoại đã gom được nhưng chưa kịp hốt. Đá tung đống rác đó theo bước chân người đi trên mây thì dưới hạ giới, ngoại trở cán chổi phết cho đau điếng… “mày đui hả?”

Có vậy mới nhớ ngoại Thùy Hương bằng nỗi lòng đứa cháu trai đã bốn mươi năm không gặp ngoại, nhớ nắm xôi, nửa củ khoai luộc ngoại đã dằn lòng đói thấy mẹ thời mới lớn cho mấy thằng cháu ngoại trời ơi đất hỡi! Bài tập về nhà làm, luận văn phải viết… cứ ghé qua nhà và liệng cho ngoại lo để đi đá banh, tập ngồi quán cà phê nghe nhạc không lời…

Mùa Tạ ơn đã về nơi thương xá kẹt xe, con đường vắng rì rào cơn gió lạnh trước nhà trên nước Mỹ. Tôi không buồn như những mùa đông viễn xứ đã qua trong đời dạt trôi từ độ. Năm nay lạnh mấy cũng ấm lòng được nắm tay ngoại Thùy Hương từ Việt Nam bay qua. “Ngoại ơi! Nắm xôi ngày nào, nửa củ khoai ăn hoài không hết trong đời vô tình…Ngoại hen.”

Ngoại Hương tôi sẽ khóc, “mày nhớ chi xa xưa nữa! Nhớ bây giờ như tao nhắc mày làm toán, làm văn hồi xưa đi… mày nhớ uống thuốc mỗi ngày dùm tao nha thằng quỷ… bạn bè mình tới lúc người đi kẻ ở rồi đó. Lần này ngoại qua Mỹ thăm bay là lần đầu nhưng cũng là lần cuối…”

   Tôi không tính trước mà vô hồn ra sân sau đốt điếu thuốc, như thắp nén hương cho bạn bè ở lại biển đông sau phong trào vượt biển. Mùa Tạ ơn đã về. Trong tình thương yêu còn gặp được, có những người thân đã vĩnh viễn, đang chờ nhau ở nơi không có biên giới, chính thể dối lừa…

 
2.

 
Trở vô nhà ngồi đọc để tìm cơn buồn ngủ tới. Có thể tác giả của đoản văn sau là người sót lại của Sài gòn đổi chủ? Nhưng không. Không thể! Phải hy vọng hơn vì Sài gòn không của riêng tôi với bạn bè. Sài gòn bất tử, Sài gòn của muôn người, muôn đời; Sài gòn của đất và nước làm nên tình bạn, tình yêu, nhân tính… thể chế qua đi theo quy luật, chỉ tình người Sài gòn không đổi thay.

Người viết trang chữ này chừng tuổi con tôi, nhưng tôi cảm ơn nhiều trong mùa Tạ ơn khi đã xa quê nhà đã lâu và đã thấy tới cuối đời lưu vong chưa dứt, nhưng Sài gòn luôn có những truyền nhân biết yêu thương vừa đủ mảnh đất của ân tình…

 
“Mình yêu nhất là quê mình, yêu nhì là Sài Gòn. Có đi đâu rồi mỗi lần về lại Sài Gòn cũng cảm thấy thoải mái, như hôm nắng gắt ở Tây Nguyên, hôm mưa phùn xứ Bắc.

Sài Gòn sống dễ queo, dân nhập cư làm gì cũng sống được. Không làm công nhân thì làm bưng bê, không bưng bê trong nhà hàng thì bưng bê ngoài quán cóc. Không thôi thì sắm cái xe đẩy dạo bán cóc ổi mía ghim, bán bánh tằm, bán cháo lòng, bán bánh tráng trộn, bán kẹo bông gòn, bán bò bía mặn, bán xôi dứa ống…

Cái quầy bán cà phê cóc dưới gốc cây có mấy chai nước ngọt với mấy chai cà phê pha sẵn, nuôi sống được một gia đình, dựng vợ gả chồng cho con cũng từ đó.

Ở Sài Gòn thì vui, mấy giờ xuống đường chơi cũng không phải ngại. Nửa khuya rồi, bạn gọi lâu quá không ngồi với nhau… Ờ, thì mấy thằng lại ngồi đến tảng sáng, có bia có hột vịt lộn, có hột gà, có trứng cút lộn, có lẩu, có tôm nhúng mù tạt, có bolero vỉa hè… rồi có xiếc, có nuốt lửa, có biểu diễn rắn chui vào miệng thò ra ngoài mũi…

Sài Gòn mấy giờ cũng còn thức, 0h cũng được, mà 1h cũng được, 2h cũng được mà 3h cũng được.

Sài Gòn có nhiều bar, rượu tràn như suối. Bên cạnh bar thì cũng có quán nép vỉa hè, cá đuối chấm với nước mắm me.

Dân Sài Gòn thích ăn thịt, phải là rất nhiều thịt. Cái gì cũng có giò nạc, loại giò to như nắm đấm, cắn ngập răng chấm nước mắm ớt từ cái chén con con để sẵn trên bàn. Bún bò Huế cũng có giò nạc mà hủ tíu cũng có giò nạc, bánh canh bột gạo cũng có giò nạc.

Ăn phở thì phải có giá trụng, có đầu hành, có tương đen, có chén hột gà có chén thịt thêm. Ăn cơm tấm nhất định phải sườn nướng.

Sài Gòn đi ăn ốc, gọi đủ ốc hương nướng muối ớt, ốc giác xào sa tế, ốc mỡ xào tỏi thì cũng phải có ốc len xào nước dừa.

Sài Gòn dân chơi, vỉa hè có thùng nước uống miễn phí, có tủ kính bánh mì cho người nghèo. Có quẹt xe nhìn nhìn liếc liếc phát rồi đi.

Sài Gòn được cái ai giàu ai nghèo thây kệ. Ngồi cà phê túm tụm trong câu chuyện của mình, còn thằng ngồi kế bên vừa trúng Vietlott thì cũng kệ…

Sài Gòn cơ bản là dễ trò chuyện cùng nhau. Đi ra quán xem đá banh, hai thằng thích cùng một đội bỗng dưng trở thành bằng hữu thì không nói. Nhưng ra quán thấy thằng kia ngồi một mình, mình cũng ngồi một mình, thôi thì kiếm cớ nói vài câu cho qua giờ. Toàn chuyện không đâu vào đâu, chuyện đập vỉa hè, chuyện ngập nước, chuyện kẹt xe. Vui miệng chút xíu rồi chào nhau về…

Mấy tuần sau, mình đang ngồi lọ mọ gõ laptop, chợt có bàn tay chìa trước mặt, nhìn lên, đúng là thằng cha hôm trước phiếm chuyện. Vậy là bắt đầu một câu chuyện khác, vậy là kết bạn facebook, rồi trao đổi số điện thoại, thân thì chưa thân lắm nhưng chắc chắn không còn xa lạ nữa… Sài Gòn nhiều cái vụn vặt như không, mà nghĩ cứ thương thương.”

 
Tôi đọc đoản văn của người hàng con hàng cháu không quen vào mùa Tạ ơn đã về. Nhưng lòng tràn ơn nghĩa với Sài gòn không phân biệt người đi kẻ đến, hễ ai có lòng (hay không) với Sài gòn thì Sài gòn vẫn rộng vòng tay nhân ái từ nhà hàng hạng sang tới vỉa hè quán cóc…

Sài gòn của tạ ơn, của người đi kẻ đến, của bao dung vô loài, vô thần, của tình yêu mà Thiên Chúa đã hằng ban…

Cảm ơn tất cả những niền vui và nỗi buồn mà tôi và bạn bè thơ dại đã bước vào tuổi về thắp cho nhau nén hương. Chuyện sinh lão bệnh tử đã hiểu được phần nào thì phần còn lại là buông bỏ, tha thứ cho chính mình trước để tạ ơn đời, tạ ơn nhau…

 Phan

Ý kiến bạn đọc
28/11/201801:05:17
Khách
Trời mưa. Đọc. Nghe man mác buồn. Có tí gì gần gũi. Có xíu gì thiết tha. Phận đời sẽ qua.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,046,656
Phi trường quốc tế Los Angeles mà người ta vẫn gọi tắt là LAX vào một buổi sáng thứ bảy có đông hành khách ngồi chờ ở những hàng ghế trước các cổng lên máy bay được đánh số theo thứ tự. Mặc dù California là thành phố đa số người Mỹ gốc châu Á chọn định cư vì có khí hậu ấm áp tương tự khí hậu Dalat của Việt Nam, nhưng tại
Chuyến bay từ Paris tới Houston mất 9.25 phút. Giọng nói ngọt ngào của nữ tiếp viên hàng không báo hiệu phi cơ hạ cánh vào lúc 4 g ngày thứ bảy 20/5/2006. Thọ chận một nam tiếp viên, giọng cố ý nhỏ nhẹ: - Ông làm ơn lấy dùm tôi những bức tranh tôi đã gởi vào cabine đặc biệt. - Rất tiếc tôi không giúp bà được. Trước khi xuống bà hỏi những
Tác giả Ai Cơ Hoàng Thịnh là một nhà giáo tại tiểu bang Victoria, Úc. Bà là người đã vận động đưa được tiếng Việt vào chính khoá và chương trình thi Tú Tài Úc, từ 1983 tới nay; Đã được Úc vinh danh Citizen of the Year 1994 tại Thành phố Footscray Teacher of the Year 1997 tại tiểu bang Victoria.
Vài năm nữa tôi sắp bước vào thời kỳ thất thập cổ lai hi. Đời người đi qua mau như thế tưởng được yên, chẳng ngờ chuyện nhân tình thế thái cứ quanh quẩn và tôi lại tiếp tục bị quấy rầy. Năm 1975 người Việt miền Nam đã mất những kỷ niệm quá khứ để ra đi, chỉ đem theo với mình tinh thần văn hoá dân tộc, trong đó ngôn ngữ
Trước khi vào câu chuyện xin được nói sơ qua về Maya Lin, tác giả của Bức Tường đá đen ở thủ đô Hoa Thịnh Đốn, ghi danh các chiến sĩ Hoa Kỳ chết trong chiến tranh Việt Nam. Sinh năm 1959 tại thành phố Athens, tiểu bang Ohio, Maya Lin gây được sự chú ý của công chúng khi cô còn là một sinh viên 23 tuổi ở năm cuối Đại Học Yale
Thứ Sáu trước, tôi đang đi làm thì bà xã tôi gọi điện thoại, dặn tôi trước khi về thì ghé chợ ABC trên Bolsa mua cho bà ít bánh tráng để làm chả giò. Lúc đó khoảng bốn giờ chiều, nên tôi vội vã chạy vào chợ mua cho lẹ, để tránh cảnh kẹt xe freeway trên đường về nhà. Đang lúc chờ tính tiền ở quầy, thì có một ông tóc bạc phơ
Gắn liền với hình ảnh của làng mạc êm đềm tại miền bắc Việt Nam xa xôi, nơi tôi chưa một lần đến thăm, là bóng dáng của những cây đa to lớn sừng sửng đứng hiên ngang ở đâu đó. Ngày xưa, hình như sau mỗi phiên chợ xa về, các bà các cô thường hay dừng chân nghỉ ngơi đôi chút ở dưới những gốc đa như thế này. Những người nông dân
Bữa nay nữa là đúng 54 ngày tôi theo chồng về Mỹ. Mặc dù nước Mỹ đối với người Việt Nam chúng tôi không còn lạ lẫm gì cho lắm so với thời cuộc bây giờ, vậy mà tôi vẫn cứ ngỡ ngàng theo từng ngày tháng với cuộc sống mới mẻ nơi này. Tôi đang sống cùng chồng ở Jefferson, Oregan. Jefferson gần giống như Đà Lạt nhưng
1. Hướng Về Tương Lai Ngày từ mẫu đã trôi qua. Không khí ngày từ mẫu "Mother's day" vẫn còn phảng phất đâu đây. Nhân ngày này tôi hồi tưởng lại ngày từ mẫu hơn nửa thế kỷ đã qua. Mẹ tôi nay đã ra người thiên cổ. Nhớ tới bà tôi cảm động bùi ngùi thương tiếc. Bà ra đi trút được gánh nặng ngàn cân trên đôi vai bà với 7 cậu con
Pharmacy ngày thứ Bảy khách không đông lắm, nhưng cứ đều đều, đều đều, 10, 15 phút lại có người đem toa đến hoặc đến để trả tiền, lấy thuốc. Hôm nay mấy người cashier của Pharmacy xin nghỉ hết, thành ra ông manager của tiệm đưa một cô bé cashier ở phía trên xuống để phụ với Kim. Bảng tên trên áo cô bé có chữ Lillian
Nhạc sĩ Cung Tiến