Hôm nay,  

Thăm Viếng Florida

31/05/202315:00:00(Xem: 3472)

 

 Ngọc Hạnh

 

Tác giả đã kề cận tuổi 90 và lần đầu nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2019, với bài về Washington D,C. Mùa Lễ Chiến Sĩ Trận Vong và Bức Tường Đá Đen khắc tên các tử sĩ trong cuộc chiến Việt Nam. Bà tên thật Nguyễn thị Ngọc Hạnh, trước 1975 đã là giáo sư trung học đệ nhị cấp tại Saigon. Cùng gia đình tới Mỹ từ 1979., hiện hưu trí tại miền Đông và vẫn tiếp tục viết. Sau đây, thêm một bài viết mới về chuyến thăm viếng Florida năm nay của tác giả.                                                                                                                                                                                                                                                                                                             

 

*

 

Năm nay vùng Hoa thinh Đốn mãi đến đầu tháng giêng mới có trận tuyết đầu mùa. Hôm nay là trận tuyết thứ 2, tuy không nhiều như lần đầu nhưng cũng rất lạnh. Ngồi nhà nhìn qua cửa kính đẹp lắm. Hoa tuyết rơi bám lên cành cây, sân cỏ, mái nhà… trắng xóa một màu, cảnh đẹp như trong phim ảnh. Nhìn tuyết lạnh ướt át tôi chợt nhớ những ngày ấm áp ở Florida.

 

Vào tuần lễ đầu tháng 11 năm vừa qua khi Hoa Thinh Đốn bắt đầu se lạnh, lá vàng lá đỏ rơi rụng chỉ còn cành trơ trụi, các con lấy ngày nghỉ, rủ nhau đi Florida. Ai cũng chích vaccine ngừa Covid đủ 3 lần. Vã lại từ Hoa thịnh Đốn đến Florida không xa lắm, chỉ cách nhau 2 giờ bay không ngại phải ngồi lâu một chỗ.

 

Chúng tôi đến Naples trước. Sáng sau khi điểm tâm các cháu cho xe chạy dọc theo bãi biển. Ít người tắm biển, họ chỉ đi bộ trên bãi biển rộng và sạch. Nhà vùng này rất đẹp, phần lớn là biệt thự rộng rãi, hàng rào cây xanh bao quanh, cắt xén gọn gàng mỹ thuật.  Họ có lối đi riêng ra biển, không dùng bãi biển công cộng. Hoa trong sân các kiến trúc này rực rỡ màu sắc, cây lớn bé trong vườn lá xanh tươi trong khi vùng Hoa thịnh Đốn cây rụng lá trơ cành, hoa kiểng phải mang vào nhà. Xe chạy lòng vòng ngang qua Beach Club, Beach Resort, Surf club, Medical Center... Nơi nào cũng đẹp.

 

Tối đến các cháu cho xe đến thị xã (downtown) Naples. Các khách sạn gần downtown to và đep. Tuy còn hơn 2 tuần nữa mới đến lễ Tạ Ơn nhưng phố phường lúc ấy đã trang hoàng hoa đèn rực rỡ cho ngày lễ. Các tiêm buôn hàng hóa bày biện nhiều và sáng trưng, hấp dẫn người mua. Trời ấm, người đi lại nhôn nhịp, chỉ số it mang khẩu trang mà thôi.

 

Naples Pier:  

 

Hôm sau chúng tôi đến Naples Pier, cầu tàu bằng gỗ chạy dài từ bờ biển ra biển. Cầu dài ngoằn, có lan can, có băng gỗ đặt rải rác dọc theo cầu gỗ. Gần cuối cầu có 2 cái nhà nhỏ (cái quán), 1 cái bên phải, 1 cái bên trái cầu, xéo xéo nhau. Cái bên trái bán bánh ngọt, pizza, sandwich, salad,...các loại nước giải khát, cafe... Cái bên phải có những bàn, ghế và băng gỗ để khách nhàn du ngồi nghỉ ngơi, thưởng thức gió biển. Thiên hạ đi lại trên cầu cũng nhiều. Có vài người ngồi trên ghế thấp câu cá. Một số it người tắm, phần lớn đi bộ trên bãi biển cát trắng. Xa xa các chiếc tàu nhỏ lướt trên mặt biển thật nhanh. Water ski? Cũng có người ngồi dưới những dù xanh đỏ, ghế xếp đọc sách hay trò chuyện với nhau. Nắng nhẹ và ấm, khoảng 75-80 độ F.

 

 1

 

Siesta Key Beach:    

 

Hôm sau chúng tôi đến Siesta Key Beach ở Sarasota County, Florida. Trên đường xe chạy chúng tôi thấy nhà thờ, các tiêm bán thức ăn đông khách. Dọc hai bên đường có những hàng cây kiểng xanh tươi, xinh đẹp, trù phú. Bãi đậu xe công cộng nơi bãi biển rộng lắm. Đối diện với bãi đậu xe là khu dân cư khang trang. Bãi đậu xe tuy rộng nhưng xe đậu kín phải loanh quanh một lúc mới tìm được chỗ đậu. Nơi này lịch sự, có nhà vệ sinh, nơi tắm nước ngọt, nhà thông tin (visitor center) to rộng, có nơi cho mướn phao, áo tắm, ghế, dù... Tôi thấy những xe đến sau chúng tôi họ mang theo ghế xếp, dù, xe đạp và thức ăn, người lớn trẻ con đông lắm. Có lẽ họ là người địa phương và thường đến nơi này. Có mấy quầy bán quà kỹ niêm, quần áo, khăn tắm, kiếng mát, kem chống nắng... Cạnh đó có 1 nơi bán thức ăn nhanh và cả thức ăn nóng, nấu tại chỗ theo yêu cầu như mì xào, trứng chiên... nhưng mắc hơn ngoài phố chút it. Người ta đứng xếp hàng chờ mua thức ăn

Bãi biển nơi đây rộng chưa từng thấy, từ bờ đến nước xa tít. Cát trắng và mịn như bột, như đường cát trắng và chắc, đi bộ hay xe chạy không bị lún.

 

Thỉnh thoảng có xe jeep, xe đạp chạy trên bãi biển. Họ mang thực phẩm, dụng cụ cho người cắm trại. Nhìn lên không trung lơ lửng những cái dù màu sắc (parasail) của những người yêu chuộng thể thao. Xa xa có các tàu nhỏ lướt thật nhanh trên mặt nước biển (Water ski ?) Vài cái chòi gát sơn xanh, sơn vàng trên bãi biển gần mực nước cho lifeguard? Một số người tắm biển nhưng không nhiều lắm. Trên bãi biển một nhóm người chăng lưới chơi bóng chuyền, bóng rổ, bày biện ăn uống. Thiên hạ đông ơi là đông, không thấy ai mang khẩu trang. Có lẻ họ nghĩ ”gió biển thổi bay Covid”. Một số phụ nữ mặc y phục bình thường, không phải áo tắm. Họ làm picnic và trải khăn lên cát nằm phơi nắng...

 

Từ sân visitor center ra biển có lối đi bằng gỗ đen (hay plastic màu đen?) bề ngang khoảng hơn 2 thước trải sát mặt cát dài ra gần đến mé nước biển. Cách hai bên lối đi chừng 3, 4 mét hàng trăm con cò đậu thành một nhóm trắng xóa, bay lên đáp xuống. Thỉnh thoảng mới có mươi con vạc mỏ dài cổ cao, to (pelican?) đi lẻ loi trên bãi biển. Có rất nhiều chim nhỏ, chiều dài khỏang độ gang tay, lông trắng hoặc xám, mỏ dài, chân nhỏ khẳng khiu tong teo, vừa đi nhanh nhanh, vừa mổ lia lịa trên cát. Con tôi gọi chúng là sandpiper, không biết có đúng không. Tất cả các loại chim trên bãi biển rất dạn. Có khi mình gần bên, chúng vẫn tỉnh queo, không sợ chi cả. Theo tài liệu phòng thông tin các chim biển khôn và nhanh lắm. Chúng quanh quẩn theo những người cắm trại có mang theo thức ăn. Cầm thức ăn trên tay hoặc để trong giỏ mà không đậy nắp ngó lơ là chúng nhào xuống mổ, ăn cắp rồi bay ra xa. Người ta nói biển này có nhiều rùa, chúng đẻ trứng trên cát nhưng tôi chẳng thấy con nào.

 

Ngoài ra những người tắm biển hay người đi bách bộ có thể đến nhà thông tin ngồi nghỉ và thửơng thức các món ăn vừa mua hoặc mang theo. Nơi đây bàn ghế tiện nghi rộng rãi, gió mát mẻ. Quầy sách báo có nhiều loại miễn phí.

 

Bãi Biển Siesta Tốt Nhất

 

2

           

Theo tài liệu của nhà thông tin bãi biển Siesta tốt hơn các nơi khác, kể cả Bahamas, được xem là 1 trong 10 bãi biển tốt trên thế giới. Cát trắng như bột và mịn, sạch sẽ, nước biển trong, màu xanh đẹp, không có rong rêu trôi từng chùm lên bãi cát như Cancun, sáng sáng công nhân phải đi quét, gom lại để xe đến đem đi nơi khác. Đi bộ chân trần không lún trong cát, êm, mát, thích lắm. Thât tình tôi cũng chưa thấy bãi biển nào rộng, sạch và đẹp như vậy: cát trắng mịn, không vỏ sò hay rác rến, rong biển. Người ta đông lắm, họ ăn uống chơi đùa nhưng có lẻ họ dẹp sạch sẽ trước khi rời bãi biển

 

 

Sanibel Island:

 

Các con đưa tôi đưa đến viếng đảo Sanibel, một trong đảo ở Florida nổi tiếng có nhiều ốc, sò nhất nước. Viện bảo tàng Sanibel có nhiều vỏ sò, ốc to và lạ. Trước kia Sanibel có cá sấu nhưng đã chết năm 2010 vì già và lạnh. Sanibel có nhiều thỏ và rùa...(theo Wikipedia)

 

Từ khách sạn chạy xe cả tiếng mới đảo Sanibel, đi qua cầu dài và đẹp. Sanibel có nhiều tua (tour) hấp dẫn, có nước giải khát và thức ăn nhẹ khi thăm viếng các nơi: tua xem dolphin, cá sấu, cá mập, câu cá, tua nhặt vỏ sò, xem cá, cua, tua xem chim và các thú hoang dã (widelife), tua xem phong cảnh bằng tàu nhỏ (canoe) chạy vòng quanh các đảo, xem mặt trời lặn trên biển... Mỗi tua dài từ vài tiếng đến cả ngày. Chúng tôi đi tự túc xem chim và thú hoang widelife. Phải trả số tiền nhỏ để mua vé vào cổng. Nơi đây thấy có xe chạy ra vào. Xe chúng tôi chạy vào con đường nhựa, phía bên phải là rừng cây chằng chịt lá xanh um, bên trái như đồng ruộng có nước, khi sâm sấp mặt ruộng, khi thấy toàn là nước như sông hay hồ. Đi chừng 20 phút thấy một nhóm cò trắng cả 100 con, đứng 1 chòm trên khoảng đất khô ráo bên tay trái. Thinh thoảng có con pelican,

 

 3

 

to gấp 5 lần con cò bay lên đáp xuống và bầy vịt trời. Hồng hạc năm bảy con lạc loài bên nhóm cò trắng... Bên tay phải thỉnh thoảng thấy vài con chim mỏ vàng lông xanh và vài con chim lạ đậu trên cành. Mấy con kỳ đà nằm bên vệ đường, thản nhiên nhìn xe qua lại... Tuy thế cũng có vài người xe đậu bên đường ngắm nghía chụp ảnh... Cũng có vài tấm bảng nhỏ ở vệ đường ghi: “không nên cho thú hoang ăn

 

Xe chạy khoảng 40 phút không thấy thú lạ, chúng tôi quay xe trở về visitor center lấy bản đồ vào thăm hải đăng Sanibel. Không biết tour guide đưa khách đi đường nào để thấy nhiều chim, thú hơn. Theo tài liêu visitor center khu hoang dã có hơn 200 loài chim và nhiều dã thú.

 

Hải Đăng và Bãi Biển Sanibel:

 

4Cho xe vào bãi đậu chúng tôi đi bộ trên đường trải nhựa chừng 15 phút thấy hải đăng xưa cũ cao 98 feet (30m), xây năm 1884, nằm về phía đông đảo Sanibel và vài kiến trúc nho nhỏ khác chung quanh. Hải đăng được thắp sáng lần đầu tháng 8 năm 1884, đến năm 1949 đèn được cháy tự động (theo bách khoa toàn thư) Từ hải đăng đi 5-7 phút là đến bãi biển. Nơi đây vỏ sò nhiều vô số nhưng phần lớn bị bể. Con nào còn nguyên thì bé quá không đáng kể. Có 2 phụ nữ trung niên da trắng, sách cái sô nhựa, lom khom nhặt vỏ sò.

 

Chúng tôi đi khoảng 10 phút dọc theo bãi biển thấy toàn vỏ sò, nhiều loại, phần lớn bể nát. Chúng bị sóng dạt vào bờ nằm chung nhau. Bề rộng đám vỏ sò có nơi rộng cả mét bề ngang, không biết bề dài bao nhiêu. Gần bờ nhiều vỏ sò hơn phía có nước biển. Tạo hóa nhiệm mầu, biển Siesta Key 1 vỏ sò cũng không thấy, biển Sanibel thì nhiều vô kể...

  

Sanibel City Pier:     

 

5Chúng tôi đến cầu tàu Sanibel City pier. Nơi đây đông người, trên cầu và dưới bãi cát. Bãi biển có vỏ sò nằm đó đây rải rác, không nhiều lắm. Nhiều vỏ còn nguyên không bị bể.

 

Dân đi tắm biển hay ngồi trên ghế xếp dưới những cây dù to nhiều màu sắc, ngắm trời mây... Cầu Sanibel bằng gỗ chạy dài từ bờ ra biển khá xa. Có hai nhà gỗ nhỏ và băng gỗ trên cầu cho khách giải lao và nghỉ chân. Nhiều người câu cá nơi đây. Có người câu được cá khá to, mừng lắm, người ta xúm lại xem nhưng ông ấy gở câu và... thả cá xuống biển. Người ta cũng ra gần cuối cây cầu để xem dolphin. Tôi thấy mấy đuôi cá to nhô lên khỏi mặt nước nhưng không thấy nguyên con cá...

 

Thưa quý độc giả tôi định cư Hoa Kỳ hơn 40 năm có đi đến một số bãi biển nhưng chưa thấy nơi nào có vỏ sò, vỏ ốc nhiều và đẹp như ở Sanibel. Bãi biển Siesta rộng, sạch, cát trắng mịn màng. Dĩ nhiên dân Hoa Kỳ hay người đia phương không lạ gì các nơi này.

 

Xin chia sẻ những điều nghe thấy với quý đôc giả chưa có cơ hội thăm viếng các bãi biển Florida chút khái niệm chuyến đi “cỡi ngưa xem hoa” vùng đất ấm tình nồng. Ước mong quý vị có thể giải trí trong chốc lát. Hy vọng dich cúm sớm bị diệt trừ cho mọi nguời an tâm khi thăm viếng gia đình, họp mặt đông người, mua sắm...

 

 

Ngọc Hạnh

Ý kiến bạn đọc
05/06/202314:35:55
Khách
Sau Hawaii, biển Florida là thiên đuờng hạ giới và vật giá phải chăng. Chánh phủ tiểu bang và thành phố Florida biết cách thu hút du khách bằng cách giữ bãi biển sạch sẽ, xây dựng nhiều toilet, và nhà tắm nuớc ngọt miễn phí để du khách tận huởng thiên nhiên. Các nuớc khác không thể sánh kịp Mỹ vì thiếu toilet và nơi tắm nuớc ngọt miễn phí. Ở VN thì các khách sạn nhà hàng bãi biển tháo nuớc thải (sewage) thẳng vào biển nên bãi biển bị hôi thối và nhiễm độc. Có nơi như vịnh Hạ Long đầy rác bao nylon trôi trên biển. Nếu VN muốn thu hút du khách thì nên bắt chuớc Mỹ giữ bãi biển sạch sẽ, không cho nuớc thải đổ vào biển và làm thật nhiều nhà tắm và toilet công cộng miễn phí vì du khách tiêu xài và đã đóng thuế cho chánh quyền địa phuơng khi họ đến chơi.
01/06/202318:51:14
Khách
Được đọc những đoản văn [Đông/Tây/Nam/Bắc]* Du Ký của tác giả, phải thầm thán phục trí nhớ quá tốt của tác giả ở vào số tuổi này. Ước gì người đọc được trời ban cho bộ gene hoặc nắm được bí quyết nhớ lâu giống như của tác giả thì sung sướng không bút mực nào tả xiết niềm vui đó.

Cám ơn tác giả nhiều cho những bài viết về những chuyến "cỡi ngựa xem hoa" tuy tỉ mỉ nhưng đầy thú vị.

* Nếu người đọc nhớ đúng
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 604,649
Kể từ những năm tháng đầu tiên, khi Phật giáo truyền vào Việt Nam, các chùa đã tổ chức Lễ Vu Lan. Ngày nay, Lễ Vu Lan không còn đơn thuần chỉ có ý nghĩa tôn giáo thiêng liêng ca ngợi lòng hiếu thảo đối với mẹ không thôi mà đã trở thành "lễ hội" mang tính cách nhân văn nói lên lòng hiếu kính của tất cả mọi người đối với cả mẹ lẫn cha hiện tiền, hay ông bà cha mẹ đã quá vãng nhiều đời nhiều kiếp. Lòng trân trọng hiếu kính mẹ cha, phụng thờ tổ tiên ông bà, chính là sợi dây liên kết giữa người còn kẻ mất, là truyền thống cao đẹp nêu cao tình người của dân tộc Việt.”
Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ từ 2001 và liên tục góp bài. Sau nhiều năm tham gia ban tuyển chọn, từ 2018, tác giả Trương Ngọc Bảo Xuân chính thức trở thành Trưởng Ban Tuyển Chọn Viết Về Nước Mỹ.
Ba tôi qua đời năm Mậu Thân 1968, còn trẻ lắm, em Út thứ 9 trong nhà nói: “em không nhớ mặt Ba”, tội nghiệp, lúc đó nó mới có ba tuổi; Má tôi vừa bỏ chúng tôi đầu xuân năm 2023, thượng thọ gần bách tuế. Từ thuở nhỏ, chúng tôi lớn lên không có Ông Bà cả hai bên Nội, Ngoại. Ông Bà Ngoại với con cái sống cuộc đời thương hồ, trôi nổi nước lớn nước ròng, buôn bán theo mùa ở Châu Đốc. Rồi Ông Bà lần lượt qua đời khi tuổi không thọ lắm. Má tôi có chồng, thì Má chồng đã mất, Ba chồng bồng ẳm hai cháu Nội mới chập chửng biết đi được vài lần thì gia đình tôi dọn nhà lên Sài Gòn. Rồi ông Nội qua đời. Nghe Ba và Cô Hai kể, Ông Nội nằm đọc báo ngủ trưa, ngủ luôn giấc ngàn thu, rời hơi thở nhẹ tênh, nhà quê gọi là đứt mạch máu. Năm đó, Ông vừa qua tuổi 50. Má kể, tôi cũng được Ông Nội bồng vài lần lúc mấy tháng,
Hằng ngày, một mình, tôi vẫn tiếp tục lặng ngắm bức tranh thêu hai con hạc trắng như ngày nào khi hai chúng tôi bên nhau. Con chim trống luôn luôn là hình ảnh oai phong - khỏe mạnh của chồng tôi những ngày đầu chúng tôi quen nhau cách đây hơn 50 năm. Thương làm sao, lúc về già, chồng tôi y như con hạc trống già vẫn ráng vươn cao cổ che chở con chim mái ướt sũng đứng nép mình cạnh bên. Thương, nhớ… những ngày hạnh phúc có nhau nhưng tôi không bị dày vò , xót xa vì tôi đã sống trọn vẹn và làm đầy đủ bổn phận của một người vợ, người mẹ …Sinh - Lão - Bệnh - Tử là quy luật nghiệt ngã, đời người rồi ai cũng phải đi tới các trải nghiệm đó. Chấp nhận và có chuẩn bị chu đáo vẫn hơn là né tránh!?
Tôi đã hứa với Văn, ngày thứ sáu và thứ bảy của tuần lễ nghỉ phép, tôi sẽ đến nhà làm giúp cho Văn cái giàn mướp. Sau khi mở cửa cho tôi vào nhà, Văn pha cho tôi ly cà phê rồi đến ngồi trên cái ghế xoay đối diện với máy điện toán, tiếp tục đọc trang mạng. Văn thường nói với bạn bè: Đọc và viết là một phương cách giúp cho não bộ hoạt động và thư giãn tâm trí, một món ăn tinh thần tốt lành, không tốn kém. Đọc xong bản tin đặc biệt và bài bình luận thời sự trên trang mạng, Văn đứng dậy, đi đến phòng ăn sửa soạn ăn sáng rồi cùng tôi làm cho xong cái giàn mướp thì điện thoại reo. Văn vừa nói câu hello thì đã nghe giọng nói lớn tiếng từ điện thoại.
Lời tác giả: Gặp Nina Hòa Bình trên trang mạng! Nina nhắc nhở nhè nhẹ, lâu quá, không thấy tác giả Nguyễn Trung Tây trên trang “Viết Về Nước Mỹ.” Khi đó mới chợt nhớ ra, từ hồi Covid ghé vào, tàn phá ngôi làng toàn cầu, tác giả hãi đoàn quân Covid quá! Bởi thế, quân ta trốn trong phòng, không xuất hiện. Thật ra, tháng 6 năm 2016, tác giả đã rời Úc Châu, tu học tại Philippines. Tháng 10, 2020, tác giả bay về lại San Jose, California, trốn Covid. Tháng 5, 2022 tác giả bay về Philippines, lãnh văn bằng Tiến Sĩ Truyền Giáo tại Divine Word Institute of Mission Studies, nối kết với University of Saint Tomas.
Buổi sáng vào hãng, sau khi chào hỏi và cụng ngực với những người làm chung. Mình bị tay đốc công gọi vào văn phòng giũa: ”Tại sao mầy không coi ngó tụi nó, tuần rồi mấy lô hàng bị sai, ông chủ đang giận dữ”. Mình tức chết đi được, phận sự của mình là cung cấp phụ tùng linh kiện, còn việc khâu kỹ thuật là của thằng James, sao việc gì nó cũng đổ hết cho mình? Mà đâu chỉ mỗi việc này, còn nhiều chuyện bị áp lực nặng khác nữa. Mình làm lâu năm, kinh nghiệm tốt, được khen “good job” vậy mà bị tay đốc công đì, đối xử bất công. Những người làm cùng việc ở các tổ khác đã tăng lương hai lần rồi mà mình thì không được, đã thế cứ nhè những việc khó thì giao cho mình. Mình xin đổi qua tổ khác nó cũng không cho chuyển… Giận lắm nhưng nhịn thì tức, nhiều lúc muốn chơi nó cho bỏ ghét!
Có người bảo rằng tiếng chuông điện thoại là “niềm vui của tuổi trẻ và nguồn an ủi cho tuổi già” Đối với bà Thoa, tiếng chuông điện thoại còn là tiếng gọi của tình yêu khi còn trẻ, là tiếng lòng thương mến khi làm mẹ, là tiếng gọi mong chờ và là liều thuốc an thần khi nằm trong viện dưỡng lão. Nhớ thuở xa xưa, lúc tuổi xuân thì, bà có nhan sắc lại con nhà danh giá, nhiều thanh niên con nhà giàu, học giỏi, đẹp trai theo đuổi, nhưng không anh nào lọt vào vòng “chung kết”. Cuối cùng bà “phải lòng” anh phó quận vì tiếng chuông điện thoại.
Tác giả Võ Phú dự Viết Về Nước Mỹ từ 2004. Võ Phú sinh năm 1978 tại Nha Trang-Việt Nam; định cư tại Virginia-Mỹ, 1994. Tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth University. Hiện làm việc và học tại Medical College of Virginia. Sau 12 năm bặt tin, tác giả tiếp tục viết lại từ 2016 và nhận giải Danh Dự Viết về nước Mỹ từ 2019. Sau đây là bài viết mới nhất.
Cơn hồng thủy ngày ba mươi tháng tư năm một chín bảy lăm đã xô đẩy hàng triệu người Việt ra khỏi quê hương và trôi dạt khắp nơi trên thế giới mà đông nhất là ở Hoa Kỳ. Thời đó, hễ thấy ai đầu đen thì người ta chạy riết lại nhìn mặt xem có phải là người Việt không. Nếu phải thì người ta ôm chầm lấy nhau. Có người nước mắt ràn rụa, giọt ngắn giọt dài, vừa mừng vừa tủi vì “ tha hương ngộ cố tri” mà. Dần dà số người Việt định cư ở Mỹ ngày càng đông thì hình ảnh thân thương kia cũng phai nhạt dần khi người ta đã trở thành công dân Mỹ, hội nhập vào đời sống xã hội Mỹ, lúc nào cũng gấp gáp lo chuyện cơm áo, gạo tiền, không còn thì giờ để quan tâm, dòm ngó tới hàng xóm láng giềng, kể cả bà con thân thuộc, nhất là những người ở xa. Hình ảnh một người Mỹ ngồi trên xe bus đi đến chỗ làm, vừa uống tách cà phê, vừa đọc báo cho thấy là thì giờ ở Mỹ rất hiếm hoi và quý báu. Có ý kiến cho rằng người Mỹ rất lạnh lùng, đèn nhà ai nấy sáng. Điều này không đúng. Giá trị Mỹ nằm ngay ở chính tên gọi của nó
Nhạc sĩ Cung Tiến