Hôm nay,  

Đổi Chân để Đổi Đời

19/04/202400:00:00(Xem: 4943)

Picture17
Hình tác giả cung cấp

Tác giả tên thật Chu Toàn Thắng, sinh năm 1962 hiện là cư dân Garden Grove. Công việc: Minister at Community of Agape Love Church. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là “Chỉ Cần Một Tay” đã phổ biến đầu năm 2016. Bài viết thứ hai kể về những ngày cuối năm của một gia đình gốc Việt có người chồng, người cha từng là sĩ quan VNCH, cựu tù nhân, và có người con mất tích trên đường vượt biển tìm tự do. Sau 8 năm, tác giả trở lại VVNM gần đây với bài “Homeless ở Đại Lộ Bolsa”, phác họa những mảnh đời bất hạnh vô gia cư trên con đường Bolsa, là bài viết được nhiều “like” nhất trên trang facebook VVNM cũng như được đọc nhiều trên trang vietbao.com.

***  

Một nhân viên nhà thờ Warren Presbyterian Church nói có người muốn gặp tôi.
  
Anh xuất hiện với đôi má thỏm sâu, mắt lạc thần, đặc biệt tóc rậm rạp dựng đứng cứng như rễ tre.
  
“Chào anh. Tôi tên Thắng. Anh tên gì?” tôi hỏi.
  
“Em tên Trị. Em mới qua Mỹ được sáu tháng năm ngoái 2003. Em muốn chết,” anh nói trong hơi thở hổn hển, “Chị vợ em bảo lãnh hai vợ chồng em và hai đứa con em, đứa 12 tuổi, đứa 7 tuổi, rồi cho ở free dưới basement mấy tháng nay mà cứ nói nặng nói nhẹ hoài. Tụi em đi làm nhà hàng, chở nhau bằng xe đạp té lên té xuống vì tuyết. Em muốn chết.”
  
Hình như anh muốn chết thật nên cứ lập lại chữ “chết” với đôi mắt tuyệt vọng.
  
“Sao anh cứ muốn chết hoài,” tôi an ủi, “Bao nhiêu người bỏ mạng nơi biển cả để qua Mỹ mà anh lại muốn chết. Tôi sẽ giúp anh muốn sống. Đầu tiên anh phải biết lái xe ở cái xứ tám tháng tuyết lạnh Michigan này để khỏi đi xe đạp lại còn chở người ngồi sau.”
  
“Em trượt té xe đạp mấy lần rồi. May hai vợ chồng không sao,” anh Trị buồn rầu nói, “Còn chuyện học lái xe thì em sẵn sàng nhịn đói tốn bao nhiêu tiền cũng học. Trước đây em có đóng $500 đô học rồi nhưng ông thầy là thằng nhóc giọng Hà-nội sang du học rồi nó trốn ở đây luôn.  Nó nhận dạy $500 một người, mà phải đủ ít nhất ba người một lúc ngồi chung xe nó mới dạy.”
  
“Trời! Ác ôn vậy!” tôi trố mắt nhìn Trị.
  
“Nó đắt khách như tôm tươi vì chẳng ai cạnh tranh nó cả,” Trị nóng nảy tiếp như trút cơn giận, “Ngồi trên xe nó chửi ỏm củ tỏi lên. Tới phiên ai lái nó cũng chửi người ta. Mà nó chửi tục không à anh. Cứ ‘đé.. đé…’ suốt. Còn chửi người ta ‘ngu như bò,’ ‘ăn gì dzốt thế,’ ‘có phải là người không.’ Mà học trò cứ im re à anh ơi!”
  
“Thật không thể tưởng nổi,” tôi cũng nổi nóng.
  
“Tới phiên em thì nó lại càng hung hăng. Nó đuổi em ra xe luôn.”
  
“Why?”
  
“Lúc đó nó biết em cụt giò phải, từ đầu gối.”
  
Chợt cả anh và tôi đều im lặng, cùng nhìn xuống chân anh. Phút im lặng tưởng như thế kỷ.
  
Rồi chúng tôi nhìn nhau. Vẫn im lặng.
  
Anh kéo ống quần phải lên để lộ khúc chân gỗ. Anh từ từ tháo khúc chân gỗ ra để hiện nguyên hình “độc cước đại hiệp.”
  
“Quê em Cà-mau. Lúc nhỏ em chăn trâu đạp phải mìn Việt Cộng gài còn vướng lại sau 30/4,” anh nói nhỏ giọng buồn rầu như ôn lại quá khứ, “Lúc đó nghèo quá, chứ có tiền thì cũng vá víu được. Nhưng thôi, cũng là số phận em dính liền vào quê hương tang tóc mình vậy.”
  
Tôi đi quanh phòng trong khi anh đang gắn chân giả lại.
  
“Tôi sẽ dạy anh lái xe miễn phí,” tôi vỗ vai anh nói, “Bắt đầu ngày mai nha.”
  
Thi lái xe ở Michigan khó hơn Cali nhiều. Trong bãi đậu xe, người thi phải lui được xe vào “hộp,” và khi dừng đầu xe phải nằm đúng giữa hai lằn trắng vạch sẵn, trước khi được chạy ra ngoài đường lớn, rồi ra freeway. Đa số rớt ngay tại bãi đậu.
  
Tập lái xe cho phế nhân như anh Trị còn khó hơn gấp mười lần vì anh cụt chân phải, nên dùng chân trái bắt chéo qua để đạp bàn thắng và gas, cộng thêm phần anh phản ứng chậm và hoàn toàn không biết chút tiếng Mỹ.
  
Nhưng rồi cũng qua và ngày thi cũng đến.
   
Kết quả: Xe chưa nổ máy anh đã rớt. Lý do: Giám khảo không cho chéo chân.
  
“Vậy lần sau thi anh dùng chân phải nha,” tôi an ủi anh.
  
“Nhưng chân gỗ nên em không có cảm giác gì thì sao điều khiển được anh,” Trị lo lắng.
  
“Mình tập lại bằng chân gỗ nha,” tôi khích lệ với triết lý, “Cuộc đời là một chuỗi những thói quen.”
  
Lần tập này cả hai chúng tôi xém chết mấy lần.
  
Không bao giờ tôi có thể uống trọn ly cà-phê vì xe cứ gịật tới giật lui khiến ly cà-phê không uống cũng cạn, còn tôi như cây cà-phê sống tỏa hương ngào ngạt.
  
Nhiều lần Trị muốn bỏ cuộc.
  
“Tôi không sợ mà anh sợ à,” tôi ra vẻ cứng rắn, “Chúng ta cùng vượt khó để thoát khổ.”
  
Sau một tuần tập mỗi ngày, Trị đã quen cảm giác dùng chân gỗ điều khiển bàn đạp thắng và gas.
  

“Cám ơn Chúa.  Cám ơn anh.  Em mà lái xe được thì vợ càng được hơn nữa. Anh tập cho vợ em luôn nha,” Trị mừng rỡ vừa nói vừa huơ huơ cái bằng tạm lên trời.
  
Tôi không thể nói không.
  
Nhưng thực tế khác hẳn. Vợ anh học lái chậm hơn anh gấp mười lần vì cứ lù đù và nhát như thỏ đế. Chị nhất định không dám ra đường lớn dù đã mất gần hai tuần chạy vòng vòng parking lot.
  
“Chị Liên nè, mai 4:00 sáng chị dậy nổi không?” tôi hỏi, “Nếu tôi dậy nổi thì chị dậy nổi chứ.  Mình tập lái lúc đó ngoài đường vắng xe nha.”
  
“Ô, giờ đó em cũng quen dậy rồi,” chị đáp liền, “Em bị hậu chấn tâm lý cứ 3 giờ sáng là thức mãi đến gần sáng ngủ lại. Qua Mỹ em tưởng đổi giờ sẽ hết nhưng vẫn bị. Chẳng hiểu tại sao.”
  
“Chị bị khi nào?”
  
“Hồi nhỏ nhà em làm ruộng ban ngày, cứ khoảng 3giờ khuya là Việt Cộng nó đến lấy gạo nhà em, không cho là nó giết, nên em bị ám ảnh đến nay thành thói quen thức giờ đó.”
  
“Rồi chị sẽ quên thôi khi hội nhập vào đời sống tự do và sung túc ở đây,” tôi yên ủi chị, “Chị cứ quyết vươn tới sẽ được thôi. Anh Trị lái xe được là chị được.”
  
“Với lại tiếng Mỹ em không biết gì,” chị buồn buồn, “Có lần người ta chào ‘hi’ em trả lời là ‘bốn,’ vì em nghĩ người ta ‘hi’ mà mình nói lại ‘hi’ là ‘bốn’ chứ còn gì nữa anh.”
  
Chưa thấy người nào quá đơn sơ như chị Liên.
  
Ngày thi cũng đến.
  
“Chị này tay lái còn yếu lắm, xe chạy còn hơi lắc lư, nhưng chị cũng vượt qua được hàng rào vào ‘hộp.’ Tôi du di cho chị đậu đấy nhé. Khỏi ra freeway nha,” người chấm thi DMV nói với tôi đang ngồi ghế băng sau. [Luật Michigan cho người đi theo ngồi phía băng ghế sau.]
  
“Cũng may ông này vừa hiền vừa nhát gan nên chị đậu đấy. Chúc mừng Liên nha,” tôi nói khi bắt tay chị Liên.
  
Thế là tôi không nói mà thiên hạ đồn, tôi không cánh mà bay bổng tiếng tăm trong vùng.
  
“Ai chậm đến đâu cũng có bằng lái xe nhờ ông này đó,” thiên hạ kháo nhau thế, “Vợ chồng ông Trị mà còn có bằng lái xe thì thôi kẻ mù cũng lái được.”
  
Tôi đắt khách học lái xe như tôm tươi, dù là nghề bất đắc dĩ, dù xe không hai thắng cũng không hai chân gas như California. Cứ thế tiền vô. Cash only!
  
Một tuần sau, Trị lại đến tìm tôi.
  
“Rào cản đầu tiên anh vượt qua rồi,” tôi nói với Trị,“Rào cản thứ hai anh phải vượt qua nữa là kiếm một nghề, mà hay nhất là nghề làm nails.”
  
“Em cũng chán nghề rửa chén nhà hàng rồi. Nhưng trời, vợ chồng em làm ruộng tay chân cục mịch vậy làm sao làm đẹp được cho ai, tiếng Mỹ thì không biết,” Trị nói khi che mặt mình bằng đôi bàn tay thô kệch xòe ra như cánh quạt giấy.
  
“Đừng lo, tôi có nhiều người quen mở tiệm nails rất cần thợ. Ở xứ lạnh này kiếm thợ khó lắm, nhiều khi phải đăng báo tìm thợ ở Cali qua, gọi là thợ xuyên bang, rất phiền phức vì phải bao ăn, bao ở, bao lương; đã vậy còn bị thợ làm eo làm sách. Được thời gian biết đường đi nước bước rồi thì thợ lại bay nhảy lung tung, có khi mở tiệm cạnh tranh kế bên mình nữa, làm chủ phải mất một số khách, đã vậy phải đăng báo tìm thợ khác. Vòng quay cứ vậy làm mình mệt,” tôi trấn an anh, rồi nửa đùa nửa thật, “À, cùng lắm anh cũng làm chân tay nước được mà. Cày ruộng được thì chà chân khách Mỹ Đen, Trắng, Mễ gì cũng dư sức.”
  
Chỉ một tháng sau, đúng chỉ một tháng sau khi hai vợ chồng Trị có bằng lái xe để tự lái đi vừa học nghề nails vừa làm tay chân nước, và được chủ bao $300/tuần mỗi người. [Đúng giá thị trường lúc đó là $500/tuần nếu có bằng nails.] 
  
Vợ chồng anh đã mua được xe mới, mướn được căn apartment, tiền bạc rủng rính ra vô không giàu nhưng sống không thiếu gì. Nhất là được tự do, tự lập, và tự tin.
  
Đúng là cuộc đổi đời lớn mà không riêng gì gia đình anh Trị nhưng cả cộng đồng ba ngàn người Việt vùng Metro Detroit đồn kháo rằng ảnh trúng số nên mới đổi đời như vậy.
  
Còn chuyện làm nails chỉ để che mắt thiên hạ vì sợ bị cướp.
  
Còn chuyện bằng lái xe là mua bằng giả.
  
Còn chuyện chân gỗ chỉ là bịp bợm.
  
Còn chuyện vợ ảnh làm nail móng bột được thì trời sập.
  
Nhưng tất cả đều là thật. Thật hơn cả sự thật, vì sự thật có thể tưởng tượng được, nhưng chuyện đổi đời như trên của gia đình anh Trị thì phải hơn cả sự thật thì mới có thể xảy ra được. Và có nhiều sự thật để đổi được đời chỉ đơn giản là đổi đôi chân: Chớ chéo chân.
  
Trời Michigan tám tháng lạnh, bốn tháng nóng vẫn tuần hoàn muôn thuở. Chỉ có con người là thay đổi không theo luật thiên nhiên mà theo lòng người có thương yêu nhau đủ để giúp đỡ đồng loại hay không.
  
Và yêu thương nào mà chẳng đòi hỏi ít hoặc nhiều hy sinh, và không bao giờ mất phần thưởng.

Thắng Chu
 

Ý kiến bạn đọc
19/07/202415:22:02
Khách
Bài viết hay, có tính nhân bản .

Nếu chuyện ông Trị có thật thì ông Trị nên báo cho ICE (Immigration and Customs Enforcement) về tên du hoc cộng sản Hà Lội ở "lậu" để ICE điều tra và trục xuất nó về thiên đường xhcn. Cháu ngoan bacho vừa xấc xược vừa bốc lột những người Việt yếu thế hon, theo kiểu tiểu nhân bỉ ổi, thượng đội hạ đạp. Loại cộng sản đồ-bác-dạy xứng đáng bị trục xuất hết về thiên đường xhcn để giảm bớt rác rưới trong xã hội Mỹ.

Ông Trị khi đi làm có tiền thì nên học tiếng Anh cho khá khá để đi bác sĩ xin là một cái chân giả (prosthetic leg) tốt hơn, để an toàn hơn trong việc lái xe và dễ dàng hơn trong việc đi đứng.

Còn vụ cộng đồng người VIệt đồn kháo lung tung về gia đình ông Trị thì chỉ lòi ra bản bản chất nhỏ mọn, ganh tỵ, thích nói xấu người khác, nhiều chuyện vô duyên lãng xẹt, thiếu tính nhân bản của một số (không biết mấy % ? ) trong cộng đồng người Việt. Không biết đa số mấy người vô duyên này có phải là sản phẩm của nền giáo "rục" vịt cộng không?
22/04/202405:04:43
Khách
Cảm ơn các độc giả đã khích lệ.
19/04/202422:51:55
Khách
Cảm ơn Tgia một bài viết hay, và tâm lòng nhân hậu.
19/04/202416:35:11
Khách
Cám ơn một bài viết hay của tác giả. Cám ơn lòng tốt của tác giả đã giúp cho những người gặp khó khăn. Chúc tác giả và gia đình luôn được bình an và mạnh khỏe.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 503,693
Hồi mới qua Mỹ, tôi phải vừa đi làm vừa đi học để tự trang trải cuộc sống. Tôi được một công ty sửa chữa hàng điện tử, mướn vào làm ca đêm, vì ca ngày đã đầy. Ban đêm đi làm, ban ngày đi học cũng khá phù hợp với lịch trình của tôi lúc ấy. Tôi thuê một phòng trọ nhỏ, chỉ về nhà ngủ vài tiếng mỗi ngày trước khi tiếp tục công việc. Tôi làm việc không kể nặng nhọc hay khó khăn vì so với việc làm hồi còn ở Việt Nam thì sá gì với mấy công việc nhẹ nhàng này. Tôi vào hãng với tinh thần thoải mái vì tôi được làm việc trong một môi trường vui vẻ và tôi yêu thích công việc này. Ngược lại, việc học ở trường thì tôi vật lộn với nó như bò kéo xe lên dốc.
Người xưa có câu "70 chưa gọi là lành", ý nói họa phước của mỗi người tới 70 tuổi vẫn chưa biết được, phải tới khi hết thở thì mới có thể nói rằng cuộc sống của một người tốt xấu, lành dữ, ra sao. Câu chuyện dưới đây là một chuyện có thật về một chuyến du lịch bị trở ngại vào phút chót và những người trong cuộc đã trải qua những thử thách rất khó khăn, giống như họ phải chèo chống một con thuyền mong manh vượt qua cơn sóng dữ...
Hòa thức dậy lúc 5 giờ sáng sau giấc ngủ ngắn từ giữa khuya, căn phòng bệnh viện màu trắng ngà dưới ánh đèn vàng vọt buồn thiu, bên ngoài kia trời còn phảng phất lạnh lẽo của đầu mùa đông, dù mùa đông Seattle không nhiều tuyết tái tê như những nơi miền Đông Bắc nước Mỹ. Hòa vẫn thường ngủ ít và dậy sớm, có lẽ bệnh nhân nào cũng thế, nằm trong bệnh viện khắc khoải lo âu bệnh hoạn, lại thêm y tá nhân viên thường xuyên ra vào cả ngày lẫn đêm ai mà ngủ ngon cho được. Hòa rời khỏi giường, đi ra phía cửa, rồi đi dạo khu hành lang cho đầu óc khỏi suy nghĩ rồi lại buồn lại khóc. Các phòng bệnh đều đóng kín, mỗi bệnh nhân là một thế giới riêng, đau buồn riêng. Cuối hành lang xa xa thỉnh thoảng có bóng dáng vài cô y tá tất bật qua lại, ghé vào phòng nào đó thăm bệnh, lấy máu, đo huyết áp, đưa thuốc... nói chung là đủ thứ của công việc y tá.
Ông ngồi nhâm nhi tách trà, ánh mắt mông lung thả vào khoảng không. Từ tách trà nóng, một làn khói mỏng tỏa lên. Hương sen lãng đãng trong khu vườn buổi sáng, quyện cùng mùi cỏ cây, mùi sương ẩm. Buổi sáng bao giờ cũng là thời khắc êm đềm đối với ông. Không có gì phải vội vàng, ông cứ ngồi như thế, cho đến khi mặt trời lên cao và bình trà cạn nguội ngắc ngơ. Nhưng hôm nay thì khác. Bãi sân trống cạnh nhà là nơi tụ tập đá bóng của bọn trẻ từ sớm. Kỳ nghỉ hè vừa mới bắt đầu, bao nhiêu sự phấn khích cùng với năng lượng tràn đầy dồn vào những cú sút bóng ầm ầm, vào tiếng la hét vang dậy. Rồi cái gì đến cũng đã đến. Một cú sút thẳng chân, hất quả bóng bay qua hàng rào, rơi ngay bàn trà của ông...
... Có nhiều người nói nhổ răng hàm trên, nhất là mấy cái răng cấm thì dễ bị chạm dây thần kinh và về sau sẽ bị “mát dây”, và cũng có vài đứa bà con tôi biết sau khi nhổ răng cấm thì tâm thần rất là bất ổn, nếu không nói là bị bệnh thần kinh. Nhà tôi và mấy đứa con thì nói răng không đau đâu cần nhổ làm gì cho... thêm chuyện; thằng con còn “hù” tôi, kể lại khi nó đi nhổ răng khôn, người ta dùng kềm móc cái răng rồi “đu” người lên mà kéo; ông bố thì “dọa”, coi chừng nhổ răng xong bà không còn nhớ tôi là ai; rồi vài chị bạn tôi kể nhổ răng khôn về sưng đau hành rất lâu, rất mệt v.v... làm tôi hãi quá. Tôi lên “net” tìm hiểu về “lợi và hại của việc nhổ răng khôn” thì có quá nhiều thông tin xuôi chiều và ngược chiều, nên tôi quyết định không nhổ. Cho nó lành...
Trong cuộc đời của mỗi người, bất kỳ ở nơi nào trên thế giới, từ khi có trí khôn, là ta đã mang nợ và phải biết ơn nhiều người- từ Tổ Tiên Ông Bà, người làm ra hạt gạo nuôi ta, Đấng Sinh Thành, đến những Thầy Cô dẫn dắt ta, các cô chú Thương Phế Binh đã bảo vệ chúng ta bằng chính cuộc đời họ, đến bạn bè, người quản lý và giám đốc nơi ta làm việc, đồng nghiệp... người quen người lạ… tất cả mọi người chung quanh, ta đều mang ơn họ, không nhiều thì ít. Và riêng đối với những người được định cư ở quê hương thứ hai, ta còn phải mắc nợ thêm bao nhiêu là người nữa- từ chính phủ, những vị tổng thống, từ những vị giúp những chương trình tái định cư HO, ODP… đến những vị ân nhân bảo lãnh...v.v... trái tim nhân ái của họ bao la vô cùng... Kể ra tất cả những người làm ơn cho ta sẽ không hết - ở đây tôi chỉ xin đơn cử một vài việc rất gần đối với gia đình tôi, với đất nước “Cờ Hoa” đầy tình người này.
Cách đây rất nhiều năm. hồi chị còn đi học đại học ở Mỹ, trong một lớp của chương trình sư phạm, một vị giáo sư hỏi cả lớp trước khi cả lớp chuẩn bị nghỉ lễ Tạ Ơn: - Các bạn sẽ nói lời cảm ơn với ai trong dịp lễ Tạ Ơn năm nay? Các bạn đồng môn của chị nhao nhao, nói sẽ cảm ơn gia đình, thầy cô, bạn bè. Vị giáo sư quay sang hỏi chị có ai để cảm ơn không, dĩ nhiên chị có rất nhiều người để nói lời cảm ơn. Chị nói với vị giáo sư rằng chị rất biết ơn ba má và bạn bè của chị, người đã giúp đỡ chị quay lại trường đại học ở Mỹ. Chị biết ơn nước Mỹ đã cưu mang gia đình chị và giúp đỡ chị về tài chánh để chị được đi học. Chị biết ơn các giáo sư ở Mỹ đã khuyến khích, tận tâm giải thích cho chị những lúc chị không hiểu bài. Chị cảm ơn con trai chị đã giúp chị có động lực để quay lại trường học vì chị muốn làm tấm gương cho thằng Huy-là-con trai của chị. Chị muốn thằng Huy sau này khi lớn lên sẽ đi đại học như rất nhiều di dân gốc Việt khác...
Tôi thức dậy từ 6 giờ sáng lo những việc cá nhân lẹ làng, sau đó thay bộ áo dài cờ vàng lái xe lên San Jose, đến điểm tập họp trước “parking” của Walmart nằm trên đường Story. Vì câu nói của em trai Minh Huy trưởng đoàn Hậu Duệ Việt Nam Cộng Hòa, khi Hoa Nguyễn mời, tôi đã ngại ngùng nói ”Chị già rồi không phù hợp với tuổi trẻ, đường xá xa xôi, vấn đề lái xe trở ngại, chỉ có thể đi tham dự hạn chế”. Minh Huy thưa ”Chị ơi! chúng em rất cần ba thế hệ một tấm lòng ...”. câu nói lễ phép với cả chân tình của tuổi trẻ đầy tha thiết đã động vào trái tim mình, nên tôi quên mất tuổi già không đủ sức khỏe tốt, vượt đường xa mưa gió góp mặt cùng nhóm hậu duệ đi diễn hành Lễ Cựu Chiến Binh Hoa Kỳ.
Một ngày trong tháng 9, 2024, Kim Oanh điện thoại cho vợ chồng chúng tôi, ngỏ ý muốn qua thăm “anh chị”. Chúng tôi cho biết, nếu cần đưa đón, chúng tôi sẵn sàng. Nhưng Kim Oanh trả lời sẽ nhờ người quen đưa đến. Chúng tôi hẹn gặp nhau vào cuối tháng 10, 2024 tại nhà chúng tôi. Kim Oanh là vợ của Trung Úy Không Quân Hoàng Văn Tân, một người bạn tù cải tạo rất thân thiết của tôi trong 2 năm tại Long Khánh. Kim Oanh có lần dẫn vợ tôi cùng nhau thăm lén hai ông chồng trong rừng cao su bên ngoài trại tù ở Long Khánh. Đây là một kỷ niệm không bao giờ quên, vì cả hai cặp có được chút thì giờ “tâm sự” riêng với nhau giữa cảnh màn trời chiếu đất. Anh Hoàng Văn Tân mất vào đầu năm 2016 tại San Diego.
Dân ta ở các tiểu bang miền Tây như Cali, Texas… gọi họ là dân “Mễ” vì họ vào nước Mỹ từ xứ Mexico; các tiểu bang miền Đông như Maryland, Virginia… gọi là dân “Xì”, vì nghe họ nói tiếng Spanish - tiếng gọi khác nhau, nhưng “Mễ” hay “Xì” cũng là di dân từ các nước Trung hay Nam Mỹ. Người Mỹ gọi họ là dân Hispanic hay Latino. “Chuyện dài di dân gốc Mễ”: từ nhà ra phố đến chuyện quốc gia đại sự đều có mặt dân “Xì”; vui buồn, thương cảm hay giận đến căm gan đều có bóng dáng anh “Mễ”...
Nhạc sĩ Cung Tiến