Hôm nay,  

Con Đường Tôi Đi …

22/05/202421:48:00(Xem: 3209)

bo-sach-vvnm
Tác giả Trần Kim Bằng, cư dân vùng Little Saigon là một nhạc sĩ, đã phát hành tập nhạc và CD Duyên. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông vào năm 2015 là một hồi ký về hành trình vượt biên đường bộ năm 1980. Sau đây là bài viết kế tiếp của ông ghi lại một số cảnh đẹp và sinh hoạt của một vài thành phố ở quận Cam, California.

*

Santa ana River Trail and Talbert Park in Orange CountyCalifornia

Cali mùa xuân năm nay giống năm trước, cũng ảnh hưởng bão nên nhiều mưa, ngập lụt, một số vùng đồi núi cao nhà bị trợt, con đường dọc theo bờ sông Santa Ana hôm nay như chưa tươi tỉnh lại, trời nhiều mây xám và cảnh vật còn ướt át, không khí lành lạnh. Người co ro, cong lưng, rướn đạp vì gió ngược, hơi mệt, mang theo chút buồn vu vơ …


Con sông chạy dọc thành phố hiếm khi đầy nước như bữa nay, nhìn khá sạch sẽ vì rác rến hai bên bờ bị lùa trôi theo giòng mất tiêu. Bày vịt luống cuống tìm những cù lao nhỏ, chỗ gù trên mặt nước, nơi gò cao mà tụ tập, nước còn chảy khá mạnh nên chúng ngại? không tìm ăn, chắc đang ngao ngán, nghỉ ngơi, nhìn con nước trôi, chúng chờ nước rút? hay chờ gì? chờ ai, chờ thời?

“Chờ ai, chờ đến bao giờ?”


Chờ mùa hoa vàng, năm rồi nở rộ đẹp lắm, đạp xe giữa một rừng hoa trải dài hai ven đường, thật thích, chốn hoang sơ này nằm ngay trong thành phố hàng xóm Costa Mesa mà ít ai để ý. Hăm hở đi ngay sau những cơn mưa xuân, nhưng đầu tháng 3, vẫn còn quá sớm.

 

Lên xe đạp tiếp, đường ra biển còn dài … trail này an toàn, sạch sẽ, nghỉ được vài tuần thong dong, thảnh thơi là ngồi lên yên, con ngựa sắt với 2 bánh xe lăn đều. Mưa lại bắt đầu lất phất rơi, dọc đường hoa cúc dại lưa thưa nở sớm, chúng nhìn ảm đạm vì thiếu nắng. Tuy nhiên lượng mưa đến nhiều hứa hẹn một mùa hoa rực rỡ trong vài tuần tới, nhất là khi dừng chân nghỉ ở khu công viên hiền lành, sạch sẽ, chỗ đó như thung lũng nhỏ, nhìn lên cao, thấy cả rừng hoa cải vàng hòa reo với gió. Khu này như ít người biết, chỉ thấy lác đác vài người đi bộ. Không gian tĩnh lặng, riêng tư cũng tạo cảm giác thoải mái.

*

Ecology System and Bolsa Chica Trail.

Bữa nay lộ trình thay đổi, khám phá đường đi bộ và xe đạp (bike trail) bên trong hệ sinh thái gần nhà.


Vài hàng về Hệ sinh thái là khu bảo tồn tự nhiên, nên sinh, thực vật được bảo vệ, nuôi dưỡng, gìn giữ hoang sơ, nằm trên cao hơn so với mực nước biển, đứng trong này không bị giới hạn tầm nhìn ra biển. Ngăn đôi giữa bờ biển và hệ sinh thái, là đường Bờ biển Nam Thái bình dương (Pacific Coast High-Way – PCH), con đường PCH chạy dài từ nam chí bắc nước Mỹ, phía cực tây. Đạp xe trên những mô đất đắp dọc theo những con kênh thấy đất trời rộng rãi. Theo lời dân địa phương khu này còn được gọi là “Cái túi nhỏ” (Little pocket). “Túi nhỏ” tuy chỉ rộng hơn 5 cây số vuông nhưng có tới cả ngàn sinh, thực vật. Ngoài cá tôm dưới nước, hơn 2 trăm loài có cánh bay, như chim, cò, vịt trời.

 

Phía đầu kênh đào có hệ thống đập nhỏ, chỗ cống xả, nhằm điều tiết nước, thường có chị cò màu xám đen thật lạ, hầu như kỳ nào đi ngang cũng gặp. Chị ta khá to, già, nhìn chắc cũng đã qua … tuổi hưu, trông gầy còm, xác xơ, chị luôn đứng trầm ngâm, suy tư, gẫm chuyện thời thanh xuân hay đang nghiên cứu cách nào cho cú mổ thật chính xác, sao cho no bụng chiều nay.

 

Đạp xe nơi “Túi nhỏ” đôi khi cũng nhìn thấy vài chú chó sói (Coyote) bên kia hàng rào an toàn, đang lang thang tìm gì đó? chả thế mà thấy biển báo có thú dữ hoạt động. Hệ sinh thái còn hấp dẫn thêm vì có 3 con Osprey (diều hâu biển) dùng làm nơi trú ngụ theo mùa? chúng từ đâu di cư đến đây? loại chim nhìn hùng dũng, đẹp, thường đậu khá cao, chót vót trên những nhánh cây khô, những con diều hâu này săn bắt cá rất tài. Mỗi khi có tin báo Osprey hiện diện từ các đài truyền hình địa phương là thấy khá đông nhiếp ảnh gia với ống kính (lens) ngắn, dài, máy chụp hình tối tân, quy tụ về đây canh chụp những động tác vồ mồi của chúng, có người ra từ sớm, đôi khi chờ cả ngày. Ngoài máy móc lỉnh kỉnh thấy có cụ còn mang theo lunch box, nước, vừa chờ chim vừa nhâm nhi, tai mang ear phone nghe nhạc, … cụ ý thiệt là tận tụy.

 

Anh bạn cười lải nhải mấy câu nhạc chế:

“Chờ ai như thể chờ chim

Chim bay biển bắc tui chờ biển nam”, hi hi

 

Bèn lò dò ghé thăm, thấy không khí yên lặng nơi rình mò, tập trung, họ đóng quân từng nhóm ở những điểm phục kích thuận tiện, chuyện trò thì khe khẽ, nói nhỏ như sợ quân địch kia nghe ồn ào bay vù mất! Một chị chụp “prồ” (professional) cho biết sau khi bắt dính được con mồi, chúng thường mang con cá xấu số bay trở lại đây thưởng thức, bữa đó quả nhiên may mắn vì có 1 chú sau khi bắt được mồi, bay vòng về đậu ngay trên cành thật cao gần đó, thế nên tiếng máy chụp bấm tí tách rẹt rẹt, bấm “napal” rền vang. Mình cũng đưa I-phone “cùi bắp” lên làm vài “nháy” khiêm nhượng.


Nơi đây về kỳ hoa dị thảo thì không có gì đặc sắc ngoài ít cây xương rồng, hoa cúc vàng, những cây cổ thụ chết khô vì bị tràn nước mặn và dầu hỏa ảnh hưởng! hệ sinh thái Bolsa Chica thực ra lý tưởng cho người đi bộ với nhiều lối đi được mở rộng bên cạnh hay giữa lạch nước, ta có thể len lỏi xuyên rừng nhỏ, lên, hay xuống dốc. Vì khu vực này cao hơn mặt biển nên mỗi buổi chiều về, dù đứng từ xa, vẫn thưởng thức được toàn cảnh hoàng hôn (sunset view), một dải bầu trời thật rộng, lên màu cam, màu hồng, trời xanh mây trắng làm nền cho mặt trời lặn về phía tây, ta dõi theo quả cầu lửa từ từ chìm xuống, mất từng phần trên biển thật đẹp lung linh. Trong mênh mông yên lặng, con người cảm nhận được sự đến và đi, từ bao đời? thường suy nghĩ vẩn vơ, như dòng sống của chúng ta rồi cũng phải như thế. Đi đâu? thành một vì sao? hay lại thấy nắng bình minh, huy hoàng rực rỡ, tái sinh nguồn sống mới?

 

Bữa qua đi bộ rồi thì nay đi xe đạp, Bicycle trail dọc theo bờ biển khá dài, đạp 8 dặm rưỡi từ Sunset Beach (Bolsa Chica State Beach) xuống Huntington Beach Pier (HBP), dặn lòng bữa nào can đảm chạy thẳng xuống Newport Beach, thêm 7 dặm nữa, nơi ngừng chân nghỉ, để thấy con đường đạp ngược trở về khởi điểm sao dài quá mà ngao ngán, thử một lần rồi, giờ chỉ tới HBP thôi vì đường dài vô chừng mà sức người thì có hạn!

 Huntington Beach Pier (HBP)

Dừng xe nghỉ chân nơi Huntington Beach Pier (cầu xây đi bộ ra biển dài khoảng nửa cây số) đôi khi được thưởng thức những sinh hoạt vui chơi, thi đua, như thi lướt ván (trợt sóng), bờ biển Huntington Beach City ngoài sạch sẽ, đẹp, còn nổi tiếng với những ngọn sóng cao vút, nên được gọi là “Thành phố lướt sóng” (Huntington Beach – The Surf City), môn thi lướt sóng mùa hè hàng năm luôn được tổ chức tại đây, điểm quy tụ những tay trợt đến từ khắp nơi trên thế giới, kéo theo khách du lịch, mang lại nguồn lợi kinh tế dồi dào. HBP có thi bóng chuyền đôi trên cát, trình diễn văn nghệ ngoài trời bởi những Local Country Band thường xuyên vào những ngày cuối tuần, thấy có bảng ghi chương trình giải trí hàng tháng luôn thay đổi?
 
Tụ họp nơi sân khấu bậc thềm lộ thiên có thêm hội trống tạm gọi “Hội trống hầm bà lằng” khá đông, họ mang trống đến từ khắp nơi, hội không phân tuổi tác này tập trung với đủ loại trống nhưng chủ yếu là trống “Bongo” do các tay “vỗ” chuyên nghiệp lẫn tài tử, họ hòa tấu trống, có đến cả trăm cái trống bố, trống con, trống chú, bác, to nhỏ, "cắc cắc, bum, bum" nghe rộn ràng, sinh động, không loạn nhịp, có bài bản, tuy không thấy ca sĩ, nhưng lâu lâu có tiếng hú “Yahoo” chung nghe cũng là lạ, hay hay. Nhạc trống này có lẽ của người da đỏ, xập xình, cũng “chõi” dữ lắm (pick up beat), nó kích thích, nghe phê phê, làm ta giựt giựt cả người, vài cặp đôi đứng lên lắc lư nghiêng ngả như con tàu vượt sóng trùng khơi. Luôn thấy ông già với trang phục tù trưởng da đỏ (permanent) đứng nhảy múa theo nhịp điệu. Bạn nào thuở nhỏ thích xem phim cao bồi, da trắng uýnh nhau với người thổ dân Mỹ có lẽ sẽ thấy hay hình dung, liên tưởng đến những hình ảnh xung đột, ngồi trên lưng ngựa, cung tên độ nòng súng! ở thời gian lập quốc xưa của họ.
Chợt nghĩ tìm đâu ra được “trống cái” của Việt Nam nhỉ, bạn nào cho mượn? mình sẽ liều mạng khiêng trống cái ra đó giới thiệu tí văn hóa “Cái đình làng”.
Hòa nhạc đàn Ukulele.
                                                                                    Ảnh: Hòa nhạc đàn Ukulele.
 
Jambalaya, jambalaya

Sau trống thì tới đàn, HBP có hội đàn Ukulele, với đủ mọi sắc dân, trắng, đen, vàng, đỏ … họ từ những đâu đến nơi này, khoảng 6,7 chục, chăm chỉ tận tụy với cây đàn. Đàn Ukulele chỉ 4 dây, nhỏ bé xinh xinh. Nếu dừng chân thưởng thức, bạn sẽ được nghe “Amazing Grace”, “God bless Ameria” hay “Jambalaya” vang vọng trong buổi chiều ngập nắng, họ đồng ca chen tiếng gảy tưng tưng nghe hay lắm, thường có một giáo sư dẫn dắt giới thiệu trước mỗi ca khúc trình diễn.
 
Nhìn những bàn tay rải lên xuống đều, lòng chợt đôi chút cảm nhận về người Mỹ, đa số lớn tuổi nhưng vẫn tham gia những lớp về âm nhạc, học sử dụng 1 loại nhạc cụ đơn giản, đàn Ukulele có lẽ dễ chơi, rồi cùng hẹn nhau tụ họp nơi đây, cùng gảy, vừa vui ca, tận hưởng gió biển. Có lẽ khi không còn vất vả về sinh kế (về hưu) nên tìm chút bận rộn gì đó. Kiểu giải trí ở lãnh vực văn nghệ như nhóm gảy đàn Ukulele này, tuy có hơi thách đố vì phải học hỏi chút, nhưng âm nhạc, nghệ thuật đem lại trí thức. Vả lại có cơ hội miệng ca, tay đàn, nhìn chung, ai cũng thư giãn. Bà con tìm thử trong hình, có thấy 1 ngưởi “Mỹ gốc Việt” nổi tiếng tham gia hội Ukulele nữa đấy.
 
Bạn có nghĩ hội trống Bongo, đàn Ukeley biểu diễn ngoài trời là một nét đẹp văn hóa của người Mỹ.
 
- HBP này khi gió biển thổi vào bờ còn là mùa của hội thi thả diều (kite), nhìn cả trăm con diều với đủ hình dáng, màu sắc, lắc lư, phất phơ bay, lên xuống đủ kiểu, bay bay như đời ta giông bão!
 
- HBP cũng là nơi đoàn quay phim của Hollywood thường chọn đến, đôi lúc họ khoanh vùng, bên trong có tài tử ăn mặc đẹp diễn.
 
Tóm lại, nghỉ chân tại HBP tuy vui chơi nhưng cũng có nhiều điều mở mang, cho ta mở rộng tầm nhìn.
- HBP nhằm ngày thứ Ba hàng tuần đặc biệt có họp chợ trời, lại phải đi thăm một vòng, tuy chỉ vài lốc đường, nhưng mỗi ngã tư đều có một ban nhạc trình diễn, đủ màu sắc, Rock, Jazz, Popular music … HBP gần vùng Little Sài gòn nên người Việt ra đây cũng nhiều, thấy có anh chị đứng bán gian hàng, chợt nghĩ giá có Vietnamese band, dàn ca sĩ Thúy Nga?
 
Chợ trời họp trong tuần này chỉ thấy bán đồ lưu niệm và nhiều quán bar, ăn uống, như vui chơi là chính. Xứ sở thanh bình, kinh tế thịnh vượng, nên đời sống người dân nói chung hạnh phúc. Chiến tranh liên quan thì ở mãi đâu đâu.

Lang thang xem các gian hàng, coi thiên hạ mua bán, hay ngồi nhâm nhi ly beer nơi quán lấn vỉa hè, nhìn người dân bản xứ, ông đi qua bà đi lại đông đúc, chợt thoáng thấy hình ảnh chợ nhỏ ven sông năm nào hiện lên trong đầu, cũng lâu lắm rồi, khi còn tạm trú ngay trên quê hương mình, tha phương lưu lạc, tìm đường vượt biên!
Chốn xưa phố cũ, nơi ấy giờ có gì đổi khác?


Trần Kim Bằng

Ý kiến bạn đọc
08/07/202418:48:09
Khách
Cảm ơn Tác giả một bài viết hay.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 503,831
Trong xã hội, từ thuở dựng nước, tiền nhân đã đặt người làm thầy vào vị trí rất cao trọng, chỉ sau vua, trong thứ tự Quân Sư Phụ. Với tôi, người làm thầy mang một thiên chức cao cả, vì người làm thầy có thể giúp định hình tương lai cho nhiều thế hệ tiếp nối. Sinh ra và lớn lên trong một gia đình có thân mẫu là người cả đời chỉ biết đến phấn trắng, bảng đen, có thân phụ vừa là sĩ quan quân đội vừa là huấn luyện viên của Cục Chính Huấn, trực thuộc Tổng Cục Chiến Tranh Chính Trị, Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, nên tình yêu dành cho việc giảng dạy đến với tôi thật tự nhiên, thật nhẹ nhàng....
Hồ sơ bảo lãnh cho gia đình tôi, chú Khải gửi về từ năm 1978, nhưng mãi đến cuối năm 1982, khi ba tôi được thả ra khỏi "trại cải tạo" Vĩnh Phú, thì má tôi mới xúc tiến việc nộp đơn xin xuất cảnh, diện đoàn tụ gia đình. Ở vào thời điểm đó, khi những chuyến bay chính thức rời Sài Gòn đi Mỹ, Pháp, hay Canada hãy còn lác đác như lá mùa thu, thiệt tình mà nói ai trong nhà tôi cũng đều không thấy nhen nhúm một tia hy vọng nào cả. Đi vượt biên tốn năm ba cây vàng cho một đầu người mà còn bị bắt lên bắt xuống, đằng này cả gia đình tôi lại trông mong vào tờ giấy bảo lãnh để được đi chính thức cả nhà, nghe qua như chuyện thần thoại nghìn một đêm lẻ!
Phải chăng khi ta viết về một người chết là ta giúp cho người chết không bị thời gian lãng quên?! Là cho phép người chết sống lại, cho dù trên trang giấy trừu tượng, để cảm nhận người chết đang hiện hữu với ta, gần gũi với ta trong thương nhớ mà đôi khi lúc còn sống ta lại phần nào hững hờ vì không gian và thời gian không cho phép. Tuy chết là hết, nhưng có những cái chết bi hùng, chết “đẹp” đáng ngưỡng mộ. Là những cái chết khác lạ trong đời thường. Như của Harakiri, coup de grâce/phát súng ân huệ ngoài chiến trường, tự vận của những tướng quân hay tự sát tập thể với trái lựu đạn nổ giữa niềm uất hận không muốn buông súng. Nhiều cái chết rất bình thường xẩy ra trong giấc ngủ hay đột ngột do tai nạn, và thường nhất là cái chết do các bệnh nan y, đến từ từ, với nỗi sợ hãi và đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần, cho người bệnh và thân nhân.
Những con vật được nuôi trong nhà, gọi chung là gia cầm thì con chó được loài người thuần hóa sớm nhất từ loài sói xám và được nhắc đến nhiều trong văn học từ cổ chí kim, từ đông sang tây với những từ ngữ ngọt ngào: trung thành, tình nghĩa, khôn ngoan, thân thiện... Nhưng không hiểu tại sao người Việt mình khi giận hờn nhau thường đem con chó ra chửi: “đồ chó,” “cái mặt chó,” “cái đồ chó đẻ!”. Lúc bực bội những chuyện ngoài đường, về nhà con chó chạy ra ngoắc đuôi mừng rỡ, ông chủ lại cho nó một đá cho hả giận… mặc dù nó chẳng có tội tình gì - nó cúp đuôi, tiu nghỉu chạy trốn - chẳng hiểu tại sao (?). Trong nhà vợ chồng cãi nhau, chó là con vật đầu tiên bị mang tai họa. Vì không biết làm sao cho bớt ấm ức, bèn đá con chó, chửi con mèo… Bởi thế, mới có thành ngữ “mắng chó chửi mèo” hay “chỉ chó mắng mèo” là vậy. Thật khốn khổ cho cuộc đời con chó!
Bạn bè rủ đi “Cruise” gần nửa tháng qua ba thành phố của tiểu bang Alaska và Canada. Tôi cảm thấy ông xã không được khỏe và bản thân mình cũng vậy, nên đang còn lưỡng lự. Nhưng L (ông xã) thúc giục tôi cố gắng chuyến này bởi khó có cơ hội đi cùng với bạn bè, còn ông thì không thích đi du lịch. Hèn gì mấy năm trước hai người đến bưu điện làm thẻ passport, ông nhất định không chịu làm nhưng lại thúc giục tôi tiến hành.
Hắn mỉm cười một mình. Hắn vừa nghĩ tới hai chữ “vu vơ” mà một tác giả dùng làm tựa đề cho loạt bài viết về văn chương trong một website văn học có uy tín. Lý do là vì hắn cũng đang vu vơ về việc viết văn. Bản thân hắn không quan trọng nên những gì thuộc về hắn cũng không quan trọng. Tất cả chỉ là...vu vơ.
Lần đó gia đình chúng tôi bay qua Texas để dự lễ ra trường High School của Kevin, thằng cháu, con trai út của ông anh Tư. Đại gia đình đi thành một phái đoàn, kéo đến hội trường của trường học, nhìn đám trẻ tưng bừng nhốn nháo, hớn hở vui cười, gọi tên nhau í ới, lòng tôi cũng vui theo. Chương trình bắt đầu, cả hội trường im phăng phắc, sau các thủ tục ban đầu, các bài phát biểu của các thầy cô giáo, hiệu trưởng, là phần phát biểu cảm tưởng của người thủ khoa, valedictorian. Đó là một cậu bé Mỹ da trắng, cao ráo, khuôn mặt sáng sủa, có nụ cười thật dễ mến...
Hồi mới qua Mỹ, tiếng Mỹ dở ẹt mà Bách cũng lấy được bằng lái xe hơi trong vòng ba tuần từ ngày đặt chân xứ này. Tuần đầu lo thủ tục giấy tờ thẻ an sinh, thẻ căn cước. Tuần thứ hai đậu viết, tuần thứ ba đậu lái. Nhanh thần tốc. Thế mà sau 30 năm ở Mỹ, hắn phải thi viết hai lần, thi lái bốn lần mới đậu bằng lái xe mô-tô 1.000 phân khối Harley-Davidson. “Anh mướn cái mô-tô nhỏ 300 cc thôi cho dễ thi. Có $20 một ngày à,” người giám thị DMV vừa khuyên vừa an ủi hắn. “Hoặc anh vào trường học có $400 đô một khoá ba tuần rồi thi ở đó luôn cho dễ.” “Thank you chị nhưng đậu bằng xe nhỏ rồi chạy xe lớn chỉ có chết sớm. Tôi sẽ thi lại cho đến khi đậu.”...
Ông bà có cả thảy 9 người con. Không may, anh Tư và anh Tám mất sớm. Chị Bảy lúc nhỏ, hay bị giật kinh phong. Càng ngày, biến chứng càng trầm trọng, trở thành thần kinh, phải cho vào bệnh viện tâm thần. Cũng may, những người con còn lại đều thành đạt, nên ông bà cũng được an ủi, và đỡ cảm thấy bứt rứt khi nghe miệng đời dèm pha: “Nhà đó chắc thất đức lắm, nên con cái mới bị vậy.”
Tôi chẳng rõ hình ảnh chiếc Xích Lô len vào tâm trí tự hồi nào; lại khiến lòng tôi xao xuyến trong lần đầu nhìn loại xe đạp ba bánh này trưng bày bên ngoài một cửa hàng chuyên bán nước mía, trong khu thương mại khá sầm uất tại Little Saigon quận Cam, sau bao năm sống xa đất nước. Sau này tôi thấy ở nhiều nơi khác nữa, như ở khu mua sắm Hong Kong, trên đường Bellaire, tên Việt là đại lộ Saigon bên Houston Texas. Nơi đây có tới hai chiếc Xích Lô đặt trang trọng trước một siêu thị thật lớn, người đi qua đi lại thường dừng bước nhìn ngắm, hay chụp vài tấm ảnh. Rồi còn bao nhiêu chiếc Xích Lô sáng loáng, nhỏ nhắn xinh xinh được trưng bày ngày một nhiều thêm nơi phòng khách trong các ngôi nhà bạn hữu tôi từng có dịp ghé thăm. Tôi cảm thấy Xích Lô giống một thứ gì thân thương của người Việt Nam như lũy tre làng, con trâu, luống cày, chiếc xuồng ba lá,…
Nhạc sĩ Cung Tiến