Hôm nay,  

Cô Ba Phốp

21/06/202400:00:00(Xem: 3027)

 
Cô BA

 

Đoàn Thị là một cây bút quen thuộc dí dỏm, được độc giả VVNM yêu mến. Tác giả tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng Ba 2010, khi còn ở Pháp. Họp mặt giải thưởng năm 2011, bà đã bay từ Paris sang California để nhận giải Vinh Danh Tác Giả - thường được gọi đùa là giải Á Hậu. Từ vài năm gần đây, tác giả đã dời sang California an cư cùng gia đình.
 
*
 
Chị Tâm trưởng nhóm Yoga gần bẩy mươi tuổi sở hữu thân hình cao thon săn chắc như người mẫu,  chị nghiện bộ môn này vài thập niên trước lúc chị còn đi làm. Về hưu buồn tay buồn chân, chị rủ vài bạn thân đến nhà chị tập cho vui, tiếng lành vang xa, bây giờ nhóm của chị bành trướng đến mười mấy người, cô Ba là thành viên mới toanh thọ giáo chị.
 
Cô vốn kín tiếng lại là ma mới nên chỉ nghe các chị hóng đủ thứ chuyện trên đời, thỉnh thoảng cô góp một câu giúp vui, tuyệt nhiên cô câm như hến khi có người cao giọng dạy đời hay chê bai ai đó.
 
Ba bà họp lại là cái chợ nhỏ, trên ba bà bốn cô chắc chắn sẽ thành chợ bự chảng như chợ Bến Thành hay như siêu thị bên Mỹ cũng không sai. Ở đâu cũng thế, đông vui, hao và phiền vì chín người mười ý, ai chả thấy mình hay, mình đúng chăm phần chăm, tỷ số ảo đó suýt đụng trần nhà khiến cô Ba chóng mặt.
 
Cô Oanh thật thà ruột để ngoài da nghĩ sao nói vậy nên thỉnh thoảng bị em Liễu sửa lưng. Liễu nhà ta sở hữu thân hình mát mắt, thon gầy ngực mông chuẩn không kém người mẫu, chỉ tội chiều cao chỉ thiếu vài xăntimét để thi hoa hậu. Gần sáu mươi Liễu giữ dáng đưọc như rứa cũng hiếm, lại làm chủ khuôn mặt trái xoan thu hút người đối diện nên nàng tự mãn cũng đành.
 
Biết tính háo thắng của em Liễu nên cô Ba hạn chế giao du với em, thế mà khi biết cô mới sang đây tròn năm em lân la làm thân làm tim cô đập loạn xị khi được em «phỏng vấn». Thắc mắc của em giống y chang những câu hỏi trong đơn đi định cư của NCV (National Center Visa) do con trai cô bảo lãnh, đại khái ngày sinh tháng đẻ, mần nghề gì, chồng con ra sao…
 
Biết Liễu thường tự cao tự đắc với di dân mới toanh như cô nên cô tự động cắt bớt phân nửa lai lịch nghề nghiệp của mình  để em Liễu loại cô ra khỏi tầm nhắm của nàng. Cô khai chữ nghĩa của cô vừa đủ đi làm văn phòng bên trời Âu, lương đủ sống và đi chơi hè.
 
Liễu qua Mỹ lúc trẻ, ly dị chồng không con, thư ký văn phòng luật sư, đương nhiên rành tiếng Anh hơn cô Ba nhiều, lương khá lại không vướng bận nên em dám ăn dám mặc, du lịch tứ tung. Về hưu lương đủ sống, được thuê nhà chính phủ nên em thông thả rong chơi đó đây, dung nhan không tệ, tại em quá tự mãn khiến đàn ông ngại đi cạnh em, nên em đành cam phận hoa chưa có chủ. Liễu thường điền đơn xin trợ cấp, housing… giúp chị em lớn tuổi công dân Mỹ hẳn hoi không rành Anh ngữ, duy chỉ cô Ba chưa hề mở lời nhờ em giúp đỡ, điều đó khiến em suy nghĩ lung tung.  
 
Cô Ba một mẹ một con, thằng nhỏ làm ngành AI (Artificial Intelligence) tại Cali. Cô được con bảo lãnh qua đây, mẹ con sống trong chung cư cô mua cho con mấy năm trước lúc nó nhận việc bên này.
 
Cô Oanh biết rõ gia cảnh của cô Ba, cô thích chị Ba vì chị khiêm tốn dễ gần, trái hẳn em Liễu hay chỉ bảo cô Ba phải học thêm tiếng Anh kẻo ra đường gặp việc không hay mà biết đường xoay trở. Biết Liễu muốn ra tay nghĩa hiệp cứu người bơ vơ mới đến như cô Ba nên cô Oanh xúi cô Ba khai đại lai lịch thật để em Liễu khỏi coi thường.
 
Cuối tuần với sự đồng ý của chị Tâm xếp nhóm Yoga, sau giờ tập cô Ba mời mọi người nán lại dùng bánh ngọt, trái cây nhân ngày cô Ba đến đây tròn một năm. Đợi mọi người cụng ly chúc mừng cô Ba, Liễu nhanh nhẩu mở đầu câu chuyện như ri:
 
- Sau một năm sống trên đất Mỹ chị Ba thấy sao ?
 
Cô Oanh nghĩ cô Ba trúng tủ câu hỏi quá hay nên lên tiếng :
 
- Chị Ba kể đi, bên ni khác bên nớ điều chi? (Mỹ và Âu Châu)
 
Cô Ba từ tốn :
 
- Đáp lời em Liễu và Oanh tôi thành thật khai báo, sau vài thập niên sống bên nớ tôi thật sự luyến tiếc khi xa rời xứ sở từng cưu mang mẹ con tôi. Tôi là nhân viên văn phòng ngành nhập khẩu nên tôi biết tiếng Anh, bây giờ ra đường tôi không sợ bị phú lít bắt (Police) vì tôi nói được tiếng địa phương. Thân phận tỵ nạn của chúng ta không ai giống ai, giúp người mới đến là chuyện đương nhiên nhưng giúp như thế nào mới khó, không khéo mình vô tình làm họ bị tổn thương là xong đời tỵ nạn.
 
Cô Oanh trố mắt nhìn cô Ba một lúc rồi hỏi:
 
- «Xong đời tỵ nạn» là sao chị Ba!
 
Cô Ba cười buồn:
 
- Nghĩa là kẻ đến sau bị dân đến trước dán cho cái «mác » (étiquette) FOB-No English, ý nói họ khó ngoi lên trong xã hội Mỹ, đời tỵ nạn coi như rẽ vào ngõ cụt, trên quần xà lỏn dưới dép lào như thuở chúng ta từ trại tỵ nạn được chính phủ các nước đưa vào đất lành.
 
Tiếng Anh giúp chúng ta tiến xa trong chuyên môn và giao tế, không rành thì làm nghề chân tay như nail, bập bẹ vài câu «hello, goodbye» vẫn giàu sụ, hay chủ quán ăn, nhân viên siêu thị…, biết đâu có ngày họ giàu lên như Chú Hỏa ngày xưa bán ve chai ở Sàigòn đã trở thành triệu phú.
 
Tôi tâm đắc câu «Chiếc áo không làm nên thầy tu», giàu nghèo khác nhau không vì túi tiền mà từ Nhân Cách của chúng ta, bởi đó là thứ vô giá không mua được bằng tiền, dù là rất nhiều tiền. Xin lỗi tôi đã lắm lời, thôi mời chị em thưởng thức cây nhà lá vườn, bánh ngọt tôi tự làm đấy.
 
***
 
Lời cô Ba thầm nhắn nhủ em Liễu từng dán nhãn FOB – No English, (fresh off the boat) cho người VN mới đến Mỹ, bất kể họ đến từ đâu đều bị đóng mộc «công dân hạng hai» (Second-class citizen, Citoyen de seconde zone).
 
Em Liễu cho rằng chỉ công dân xứ Mỹ mới là thành phần tinh hoa hơn bất cứ «ziệt kiều» hải ngoại ngoài xứ Cờ Hoa, dân mới đến bị nàng hạ giá dù họ cũng là dân học thức ở xứ người.
 
Mỹ là nước tiến bộ nhất nhưng vẫn có homeless, người mù chữ, dân lao động như bất cứ nước nào trên thế giới, ở đâu cũng có người giỏi, dở, giàu nghèo sao em Liễu nỡ kỳ thị đồng hương như rứa.
 
Hy vọng em Liễu sẽ ngộ ra chân lý và mở lòng với người mới đến đây. Riêng cô Ba, cô kiệm lời không phải vì cô «nô inlít» mà ngại làm em Liễu bẽ bàng khi biết cô không dốt và dở như em nghĩ.
 
Cảm ơn CÔ BA PHỐP đã giải tỏa nỗi niềm oan khiên lâu nay của đồng hương chân ướt vừa ráo bước vào xứ Mỹ đã bị giáng cấp vô tội vạ xuống hàng «phó thường dân».
  
 Đoàn Thị

Ý kiến bạn đọc
27/06/202421:36:25
Khách
Cảm ơn Tác giả, một bài viết hay.
21/06/202420:47:57
Khách
Cảm ơn bạn Lê Như Đức góp ý đúng lắm.
Chúc bạn cuối tuần vui vẻ.
21/06/202412:40:14
Khách
Hahaha. Cái này gọi là ma cũ ăn hiếp ma mới và ma mới thì tự ti mặc cảm là ta đây không ngây ngô, khờ khạo như ngươi tưởng đâu để mà mặc sức nổ.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 510,756
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ 2017 và đã nhận giải đặc biệt năm thứ mười tám và giải Danh Dự năm 2023. Bà cho biết bút hiệu là tên thật, trước là nhà giáo tại Việt Nam, định cư tại New Jersey năm 1994 theo diện HO. Sau đây là bài viết mới nhất của tg, về việc ông bà trông giữ cháu ở Mỹ.
Tác giả bắt đầu tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng 11, 2018, với bài “Tình người hoa nở”. Cô tên thật là Nguyễn thị Minh Thuý sinh năm 1955. Qua Mỹ năm 1985, hiện là cư dân thành phố Hayward thuộc Bắc Cali. Tác giả nhận giải vinh danh tác giả 2023. Bài viết này MTTN viết về giọt nước mắt người Mẹ, là tác giả Phương Hoa, một cây viết đoạt giải Chung Kết VVNM được yêu mến. VVNM và Việt Báo một lần nữa xin chia buồn cùng tác giả và tang quyến.
Người ta thường nói “Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn “hay “Hồn lỡ sa vào đôi mắt em” …mà nếu đôi mắt đó che bằng một cặp kính dày thì làm sao mà “thấy” được cái tâm hồn đầy thơ mộng và lãng mạn để…sa vào đôi mắt đây? …nên tôi nhất định không đeo kính cận khi đi học hay đi chơi để mong có cơ hội chớp được anh chàng nào đó lỡ dại sa vào đôi mắt mơ huyền của tôi. Tôi bắt đầu nhận ra mình bị cận thị khi học trung học vì không thấy rõ được chữ thầy cô viết trên bảng, ngay cả khi ngồi trên ghế bàn đầu trong lớp. Nhà nghèo, không có tiền đi bác sĩ để lấy toa và mua kính nên tôi thường mượn sách của bạn xem lại những thiếu sót. Và cứ như thế tôi học xong trung học, đỗ Tú tài và vào học đại học.
Một thời gian ngắn sau Hiệp Định Genève tháng 7, 1954, gia đình chúng tôi rời Phủ Cam dọn vào ở trong khuôn viên trường Đồng Khánh. Măng chúng tôi dạy môn Nữ Công Gia Chánh, và có lẽ vì là một quả phụ với 6 con, nên được Bà Hiệu Trưởng Nguyễn Đình Chi, ưu ái giúp đỡ cho gia đình được sống trong 2 căn phòng trên lầu Ba (bên phải, nếu từ cổng trước nhìn vào). Cùng ở trên lầu Ba sát cạnh gia đình chúng tôi là gia đình của bà quả phụ Trần Thi, mà chúng tôi thường kêu là Dì Hoàn vì Dì là bạn của Măng tôi từ khi 2 người học chung với nhau tại trường Đồng Khánh trong thập niên 30. Gia đình Dì cũng đông không kém gia đình tôi – 7 người. Dì ít cười và có vẻ nghiêm khắc. Các nữ sinh nghỉ trưa tại trường rất sợ gặp “Bà Thi”, dễ bị Bà la rầy hay cho “kỷ luật”, nhất khi bị bắt gặp đi lang thang trong hành lang thay vì phải ở trong phòng học.
Ở những thành phố tại miền Nam Cali mà tôi đã ở thì mỗi tuần một lần, xe đổ rác sẽ đến từng nhà để mang rác đi. Tại thành phố tôi đang cư ngụ, thứ tư hàng tuần là ngày đổ rác. Khoảng 7:30 sáng thì xe đổ rác xanh (cỏ, lá, vỏ trái cây) sẽ đến lấy rác đi. Khoảng giữa trưa thì đến lượt xe đổ rác tái sinh (recycle). Đến năm giờ chiều thì xe đổ rác đồ ăn và những thứ rác còn lại sẽ chạy chuyến chót. Tất cả mọi nhà trong xóm, trừ gia đình hai ông bà Mỹ già bên kia đường, đều kéo các thùng rác ra lề đường mỗi tối thứ ba để cho các xe rác đến đổ vào ngày hôm sau. Hai ông bà Mỹ già luôn đợi đến khoảng 7 giờ sáng thứ tư mới kéo thùng rác ra. Điều này làm tôi rất bực mình, nhất là vào các tháng mùa đông, vì tiếng động kéo thùng rác của hai ông bà đánh thức tôi dậy.
Đã bao giờ bạn cầu nguyện một điều gì chưa? Hầu như trong chúng ta, ai cũng đã từng chắp tay cầu nguyện một điều gì vì lòng trắc ẩn khi nhìn cảnh hoang tàn đổ nát ở dải Gaza, vạn gia đình bồng bế nhau chạy giặc, những nấm mộ ven đường gợi nhớ quê xưa. Bạn thầm cầu nguyện bình an cho những người khốn khổ được trở về nhà. Tôi nhìn những người lính trẻ dưới giao thông hào tuyết đá lầy lội của trận chiến đang cam go giữa Ukraine và Nga, tôi nhớ chiến tranh ở quê nhà nên thầm cầu nguyện ơn trên che chở cho những người lính vì họ còn quá trẻ. Bạn cầu nguyện cho những người không quen biết đang bị động đất ở đâu đó trên địa cầu được bình an trở về nhà. Tôi cầu nguyện cho cơn sóng thần khủng khiếp tiếp diễn đổ vào hoang đảo, đừng đổ vào những thành phố ven biển đông dân cư, nơi tôi chưa từng nghe hay biết đến địa danh đó trước khi xem tin tức trên tivi… Nhưng đã bao giờ tôi và bạn suy nghĩ về hành vi của mình với những người không quen biết, những nơi chưa từng nghe tên hay đến đó bao giờ.
Với tôi hình ảnh đẹp nhất thế giới không phải là hoa hậu hoàn-vũ đăng-quang, hoặc siêu mẫu chân dài, hoặc siêu cầu thủ túc-cầu, hoặc tân tổng-thống siêu cường, hoặc tân giáo-chủ nào đó; mà là đôi uyên-ương dắt tay nhau chậm rãi, rất chậm rãi đi bộ dọc phố Bolsa sầm-uất. Chàng đi khập khiểng, nàng dựa vai nghiêng. “Đây là vợ em mười mấy năm rồi,” Tâm giới thiệu Diệu khi họ bước vào văn phòng tôi. Có lẽ bạn đã nghe nhiều chuyện về con lai. Năm mươi năm từ 30/4 rồi còn gì. (Không cần phải thêm 1975 vì ai cũng tự hiểu. Có không hiểu thì chỉ là giả bộ.) Nhưng chuyện của Tâm, Việt lai Mỹ Đen, thì tàn nhẫn. Phải dùng chữ tàn nhẫn. Càng tàn nhẫn, càng đượm yêu thương khi tình yêu đến.
Những điểm tốt đẹp hấp dẫn của Little Sài Gòn, Nam California (mà người Việt hải ngoại mình hay gọi ngắn gọn là Khu Bolsa), đã được nhiều người nói đến. Nào là khí hậu ôn hoà, nhiều bờ biển nổi tiếng, nhiều phong cảnh đẹp xinh, cây trái hoa lá tốt tươi và nhất là “thiên đường ẩm thực” của người Việt khắp nơi đổ về thưởng thức. Tôi không phản đối điều này, mặc dù tôi đã bị vào vài ba quán không hề ngon tại Bolsa, khỏi cần kể tên ra đây làm gì (kẻo bị... guýnh sao, ngu gì!). Sự thực, kiểm lại những quán ăn Việt Nam ở nhiều thành phố tôi đã từng ghé qua, có nơi nhiều lần, từ Canada qua Mỹ thì thấy rằng, nơi nào cũng có thức ăn ngon. Nhưng ở Little SaiGon vì dân số đông, mức độ canh tranh nhiều, nên thức ăn đa dạng hơn, và có thể ngon hơn, còn ngon nhất hay nhì hay ba, thì tuỳ vào khẩu vị từng người, có phải ? Thôi thì “điểm cộng” người ta nói hết rồi, bữa nay tôi nói về những điểm “chưa tốt”, hay còn gọi là “điểm trừ”, nha!
Tác giả tên thật Trần Đình Phước, Sanh năm 1947, Cựu Trung Úy Không Quân VNCH. Đến Mỹ 10-1992. Danh sách HO-13. Tác giả nhận giải đặc biệt năm 2023 Hiện đang sống tại San Jose. (Ghi lại cuộc nói chuyện giữa một học sinh và một nhân viên Crossing Guard tại ngã tư Curtner Ave và Booksin, Ave, thuộc Thành Phố San José trong lúc em chờ phụ huynh đến đón.)
Cánh cửa ngăn cách giữa hải quan và người chờ thân nhân vừa mở ra tại phi trường Norman Y. Mineta San Jose, tiểu bang California, Hoa Kỳ, mọi người đổ xô háo hức đứng lên, cặp mắt ai nấy mở thật to với những bó hoa, bong bóng đủ màu trên tay sẵn sàng chào đón người thân từ xa đến. Riêng tôi… cũng có hoa tươi, bong bóng hình gấu, hình trái tim… nhưng vai trò của tôi thật bất đắc dĩ. Tôi đi đón… vợ của người ta! Phải rồi, vợ của tên bạn thân, Chương lúc nào cũng bận rộn đi gặp khách hàng, không có thì giờ đi đón vợ trở về từ tiểu bang Pennsylvania sau bốn tháng đi tu nghiệp chuyên sâu về bác sĩ nhi đồng.
Nhạc sĩ Cung Tiến