Hôm nay,  

Mặt Trời Bé Con

23/12/202400:00:00(Xem: 5547)
TG Bien Cat
Tác giả Biển Cát (thứ hai từ phải)  trong buổi lễ trao giải VVNM 2023

 
Tác giả tên thật là Trần Hương Thủy hiện sống tại South Carolina. Tác giả là một cây bút được yêu mến và đọc nhiều trong giải thưởng VVNM. Bà vừa nhận giải Vinh Danh Tác Phẩm 2023. Bài viết kỳ này là một câu chuyện cảm động trong mùa Giáng Sinh với niềm mơ ước chân thành cho mọi người được an lành, vượt qua bệnh tật ốm đau.
 
***
 
 
Vinh danh Thiên Chúa trên trời
                       
Khi phát hiện ra mình bị ung thư, tôi đã thật sự hoảng loạn.
Một người mẹ đơn thân, không điều kiện chữa chạy, không bà con thân thuộc.
Điều gì chờ đợi trước mắt cho hai đứa con tôi trên đất lạ quê người?
Tôi không bao giờ quên  được giai đoạn kinh hoàng đó trong cuộc đời mình. 
Tạ ơn Chúa. Bằng phép lạ và tình yêu thương, Ngài đã đưa tôi qua tất cả.
Từ trải nghiệm của chính bản thân, lòng tôi thật sự xót xa khi nghe thấy tiếng kêu gào của một bà mẹ trong bệnh viện: “Tại sao là con tôi mắc căn bệnh quái ác này?”
Tôi hiểu, đó là tiếng thét gào vô thức trong khoảnh khắc tuyệt vọng của một người mẹ.
Và, còn bao nhiêu hoàn cảnh đau thương khác…
Mong rằng ung thư sẽ sớm được phát hiện và điều trị cho tất cả mọi bệnh nhân trên thế giới này với những dược liệu tốt nhất, những phương tiện hiện đại nhất. 
Vì mỗi con người đều có quyền được sống và được hạnh phúc.
 
*
 
Chỉ chờ vị giáo sư bước xuống bục gỗ, là Nam phóng vội  ra cửa. Paul gọi với  theo:
 
- Ê, đợi tao với.
 
Nam phớt lờ nó, chạy thật nhanh ra bãi xe. Chiếc xe hướng về phía xa lộ với tốc độ khá nhanh. Tiếng điện thoại reo lên liên hồi. Nam bấm speaker:
 
- Nè thằng khỉ. Mày biến đâu mất rồi?

- Tao về nhà.
 
- Mấy ngày?
 
- Suốt kỳ nghỉ đông này. Vậy nhé. Xe đang chạy trên xa lộ, tao không muốn bị cảnh sát hỏi thăm. Tao cúp đây.
 
Không đợi Paul phản ứng, Nam tắt speaker và bật nhạc lên. 
 
Listen to the rhythm of the falling rain
Tell me just what a fool I’ve been 
I wish that it would go and let me cry in the rain
And let me be alone again.
The only girl I care about has gone away 
Looking for a brand-new start
But little does she know that when she left that day
Along with her she took my heart…
 
(Rhythm of the rain)
 
Trái tim Nam chợt đau nhói. Bài hát như viết cho anh. Mối tình đẹp như thơ của Yên và anh vừa chấm dứt. Năm năm trời bên nhau, biết bao nhiêu là kỷ niệm. Vậy mà Yên buông bỏ tất cả. Dễ dàng như thả một viên sỏi xuống dòng sông. “Along with her she took my heart.”
 
Yên ơi, em tàn nhẫn đến thế sao, dù biết tôi yêu em tha thiết. Nam siết chặt tay lái. Những lằn gân xanh hằn lên. Lòng anh chừng tan nát.
 
Ngọn lửa bùng lên khi Nam ném thêm hai khúc củi vào. Mắt anh cay xè, không biết vì khói um mù mịt hay vì thiếu ngủ. Ngần ngừ một chút, anh cầm tấm thiệp báo hỷ của Yên lên nhìn như ngắm nghía nỗi buồn của mình, và vô thức ném vào đống lửa. Tấm thiệp cong lại, cháy dần , rồi chỉ còn là những tàn tro.
 
Không gian im ắng vô cùng. Trên bầu trời xanh thăm thẳm, hàng nghìn vì sao lấp lánh. Nam nhớ, những lần ngồi cùng anh nhìn lên bầu trời, Yên hay tìm hai vì sao sáng nhất kề bên nhau, và bảo, “Đó là chúng mình.” Bây giờ, những vì sao ấy đã lạc nhau mãi mãi rồi phải không em? Nam nhấc cây đàn guitar lên. Những khúc nhạc miên man tuôn từ mười ngón tay anh đau buốt.
 
… Rain please tell me now does that seem fair
For her to steal my heart away when she doesn’t care
I can’t love another when my heart’s somewhere far away… 
 
(Rhythm of the rain)
 
Những mùa Giáng Sinh trước, là thời khắc hạnh phúc và mong đợi của Yên và Nam. Cả hai thích ngồi trên cỗ xe rơm chạy quanh khu rừng nhỏ để ngắm nhìn một thế giới cổ tích với các nhân vật như Bạch Tuyết, Lọ Lem…, những tòa lâu đài nguy nga, … được dựng lại bằng hàng vạn ngọn đèn đủ sắc màu, ngỡ như ánh sáng rực rỡ ấy đang thì thầm kể lại những câu chuyện rất xa xưa. Gió thổi bay mái tóc Yên, bay chiếc khăn quàng cổ của hai người. Cái lạnh làm đôi má Yên hồng lên  để nụ hôn anh lướt vội. Giáng Sinh với tràn ngập tiếng cười vui, có những bước chân tung tẩy khắp phố phường, có bàn tay nắm chặt tưởng chừng không bao giờ buông rời …
 
Từng kỷ niệm hiện về trong ký ức Nam cho nỗi đau rưng rức. Đêm nay chỉ còn một mình anh ngồi đây trên thềm căn nhà gỗ ở một thị trấn xa xôi. Đêm nay không còn ai, không còn gì hết, cả ngọn gió cũng không buồn thoảng qua. Hàng cây nghiêng  rũ xuống mặt hồ đầy bóng tối. Ngọn lửa đang dần tàn. 



Eli nghe như có tiếng mưa róc rách ngoài cửa sổ. Em mơ màng giữa trạng thái nửa tỉnh nửa thức . Lâu rồi, cơ thể em không theo đồng hồ sinh học. Em có thể ngủ bất cứ lúc nào vì những viên thuốc đắng nghét, vì mỏi mệt và có thể trằn trọc hằng giờ trong cơn đau đớn.
 
Eli mở choàng mắt. Không, không phải là tiếng mưa rơi,mà là tiếng đàn guitar bập bùng. Tiếng đàn buồn như những giọt mưa rỉ rả ngày bão rớt. Eli với tay lên đầu giường lấy cây kèn harmonica, vật bất ly thân của mình. Em như bị thôi miên, rón rén đi về phía tiếng đàn .
 
Có một thanh niên ngồi trên bậc thềm của căn nhà gỗ. Mái tóc anh rũ xuống. Bàn tay anh lướt miên man trên phím đàn không hề hay sự hiện diện của em. Eli ngập ngừng một chút rồi ngồi bên cạnh anh. Em nâng cây kèn lên môi thổi nhè nhẹ. Tiếng kèn ban đầu chỉ thoảng như tiếng gió, rồi dần dần vút  lên, hòa quyện theo tiếng đàn. Đêm như chìm trong tiếng mưa rơi. 
 
Nam chợt buông đàn, nhìn sang bên cạnh. Một gương mặt xanh xao với dáng người mỏng manh quá đỗi, trái ngược với ánh mắt sáng bừng mê say. Những thanh âm còn run rẩy, chưa điêu luyện, nhưng rung động đến từng tế bào, từng thớ thịt. Chưa bao giờ anh nghe một điệu nhạc tuyệt vời như vậy.
Anh lờ mờ nhận ra thằng bé nhà bên cạnh. Nhưng mấy năm trước , khi anh chưa vào College, thì nó vẫn là đứa trẻ hiếu động và tròn trĩnh như  cún con. Sao bây giờ lại thế này.
 
- Em là Eli, phải không? Nam hỏi khi thằng bé dừng thổi kèn vì hụt hơi.
 
- Vâng. Eli trả lời trong nhịp thở dồn dập.
 
Nam cởi chiếc áo khoác của mình choàng cho thằng bé:
 
- Sương xuống nhiều rồi. Em về đi.
 
Eli rụt rè ngước nhìn anh:
 
- Ngày mai anh còn ở đây không?
 
- Anh ở đây suốt kỳ nghỉ đông.
 
Gương mặt Eli sáng rỡ:
 
- Thế, ngày mai anh lại đàn và cho em chơi kèn cùng anh nhé ?
 
Nam ngần ngừ. Thật tình Nam chỉ muốn được yên tĩnh một mình với thế giới cô độc của anh. Nhưng có một cái gì đó từ thằng bé, làm anh có cảm giác bất nhẫn khi nói lời từ chối. Một cái gật đầu miễn cưỡng. Eli hớn hở, giơ ngón tay ra:
 
- Anh móc ngoéo rồi nhé. Mai em lại gặp anh nhé.

 * 

Stephanie kéo lại chăn cho con. Ánh mắt người mẹ trìu mến nhìn gương mặt thiên thần của con trong giấc ngủ. Còn bao lâu nữa để mẹ được ngắm nhìn con như thế này, hở thiên thần nhỏ của mẹ. Cô cố ghìm tiếng nấc khi những dòng nước mắt cứ tuôn dài trên má.
 
- Mẹ ơi… Eli cựa mình tỉnh giấc.
 
- Sao mẹ khóc?
 
Stephanie lau vội nước mắt, bối rối:
 
- Đâu nào. Chỉ là mắt mẹ bị dị ứng thôi.
 
Eli chống tay, xoay người. Stephanie giúp con ngồi dậy. Em lấy tay sờ lên mặt mẹ:
 
- Rõ ràng là mẹ đang khóc mà. Nói dối xấu lắm. Sao mẹ lại nói dối con.
 
Stephanie kéo con vào lòng. Cô vùi đầu vào tóc con, nghẹn ngào.
 
- Mẹ ơi, nếu một ngày nào con biết mẹ dấu con mà chịu đựng nỗi đau một mình, con sẽ buồn lắm đó. 
 
Những lời thỏ thẻ của con khiến Stephanie bàng hoàng. Tim cô đau nhói. Eli sớm hiểu chuyện và nhạy cảm hơn lứa tuổi của con. Điều đó chỉ làm cô thêm đau đớn. Không, cô chỉ muốn con là một đứa trẻ bình thường như bao đứa trẻ khác thôi. Chỉ  cần con có thể mạnh khỏe và hồn nhiên. Giọng nói Eli chợt trở nên phấn khích:
 
- Anh Nam đang học bác sĩ đó, mẹ biết không? Anh ấy nói rằng khi trở thành bác sĩ, anh ấy sẽ chữa bệnh cho con và những bạn nhỏ khác. 
 
Em nắm chặt bàn tay mẹ, lắc mạnh:
 
- Là anh Nam nói thế. Là thật đó, mẹ. Mẹ đừng khóc nữa nhé!
 
Nụ cười rạng rỡ trên môi Eli. Stephanie nhìn con. Cô sẵn sàng tin vào bất cứ điều gì, cho dù chỉ là huyền thoại để bấu víu vào. Vâng, cô cần lắm niềm tin. 
 
- Ừ, là thật đấy con.
 
*
 
Nam lơ đãng ném từng hòn cuội xuống hồ. Nước xoáy thành những vòng tròn, khuấy động sự yên tĩnh của mặt hồ. Giọng Paul vang qua speaker:
 
- Mày làm gì mà tao gọi hoài vẫn không nghe máy vậy, thằng khỉ gió? Lần này nhóm mình quyết định tổ chức Christmas party to lắm. Một công đôi việc, cũng gọi là chia tay với Yên. Mày ở mãi vùng quê đó không chán à? Về đây ngay đi, mọi người đang mong mày đấy. 
 
Nam tắt voicemail. “ Đi”, “Ở”, “ Đi”, “ Ở “…

Nam nhẩm từng từ “đi, ở“ theo từng viên sỏi quăng đi. Lòng anh xao xuyến khi nghĩ đến Yên. Nếu trở về thành phố, chắc chắn anh sẽ gặp được Yên. Anh nhớ Yên đến quặn thắt cả ruột gan. Nhưng rồi thì sao? Có thay đổi được gì không, hay buồn sẽ chất chồng thêm.
 
“We wish you a merry Christmas 
We wish you a merry Christmas…”
 
Âm điệu rộn ràng vang lên sau lưng Nam. Anh giật mình quay lại. Eli với chiếc kèn harmonica quen thuộc trên môi.
 
- Anh Nam cho em chơi cùng với nhé. 
 
Em bỏ chiếc kèn harmonica xuống, đến ngồi cạnh anh, và bắt chước nhặt viên sỏi ném xuống hồ. Dù cố hết sức, em vẫn không thể nào quăng viên sỏi ra xa được. Thấy Eli xìu mặt phụng phịu, Nam bật cười xoa đầu thằng bé:
 
- Thôi nào. Em làm gì mà mấy hôm rồi không sang chơi với anh?

- Em mệt ạ. Hôm nay em trốn mẹ ra đây với anh một chút thôi. Anh xem này, mẹ bắt em mặc bao nhiêu là thứ.
 
Bây giờ Nam mới nhận ra vẻ mặt Eli gần như trắng bệt. Em mặc một chiếc áo choàng dày bên ngoài lớp áo ấm. Chiếc mũ trùm kín đầu, có khăn choàng quấn quanh tai và cổ. Chân em mang ủng cao. Thốt nhiên, Nam thấy mình cũng thảm hại như Eli. Thằng bé bệnh hoạn về thể xác, còn anh bệnh hoạn về tâm hồn .
 
Ai đó đã nói, trong đau khổ con người đều bình đẳng. Anh không muốn đem sự bất hạnh này so sánh với sự bất hạnh kia, càng không muốn dùng nỗi bất hạnh của người khác để tìm sự an ủi cho mình. Nhưng, có điều gì đó khiến anh bỗng dưng áy náy. Anh như soi thấy tận cùng ngóc ngách của tâm hồn mình sự yếu đuối, nhu nhược. Anh đã hèn nhát để sự thất vọng làm mình gục ngã , mà không tự tìm một lối thoát cho đời mình khi còn có thể.
 
 Rướn người quăng mạnh hòn sỏi bằng  động tác dứt khoát,  anh  cúi xuống nhấc bổng Eli lên tay:
 
- Vào nhà thôi, nhóc. Em phải chóng khỏe để còn đi chơi đêm Giáng Sinh với anh chứ.
 
 *
 
Stephanie quấn chiếc khăn len dày quanh cổ  Eli, dặn dò :
 
- Con nhớ giữ ấm nhé.
 
- Vâng ạ. Eli ngoan ngoãn đáp.
 
Nam trấn an người mẹ:
 
- Cô đừng lo, cháu sẽ chăm sóc Eli chu đáo.
 
Stephanie dường như an tâm phần nào. Cô mỉm cười vẫy tay chào hai anh em. Eli chào mẹ rồi đóng cửa xe lại. Em đưa chiếc kèn harmonica lên môi.
 
We wish you a merry Christmas…”
 
Nam ra dấu ngăn lại :
 
- Này, không được thổi kèn đâu nhé. Em mệt thì làm sao.
 
Eli vâng một tiếng, cất ngay chiếc kèn vào túi. Xe chạy lướt qua những hàng thông hai bên đường. Eli vỗ tay hét trong tiếng gió:
 
- Chạy nhanh lên nữa đi anh.
 
Nam lắc đầu :
 
- Đoạn này ban đêm bọn nai hay lao ra khi thấy ánh đèn, nên anh phải cẩn thận.
 
Eli nhìn quanh. Đúng là có những đôi mắt lấp ló sau hàng cây, ánh lên tia sáng long lanh trong bóng tối. Xe dừng lại khi còn cách nhà thờ hai dãy phố. Nam công kênh Eli trên vai, thong thả hòa vào dòng người. Eli ngước nhìn lên. Bầu trời xanh thẫm với muôn vàn vì sao lấp lánh như những viên kim cương. Em chợt reo to, hớn hở:
 
- Anh Nam này, em tìm thấy chòm sao Ba Vua rồi.  
 
Nam nhìn theo hướng tay chỉ của thằng bé :
 
- Ừ, Eli của anh giỏi lắm.
 
Vừa lúc ấy, một đám con nít chen chúc ngang qua. Eli gọi rối rít:
 
- Tom! Tony! Bin! …
 
Bọn trẻ giật mình nhìn quanh. Eli hét to hơn:
 
- Chào các bạn !
 
Lúc này bọn trẻ đã nhận ra Eli. Chúng ngạc nhiên đến ngẩn ngơ. Thằng bé Eli bệnh hoạn ốm yếu thường ngày, giờ đang chễm chệ trên vai một anh cao lớn. Hôm nay, thằng bé Eli cũng đi nhà thờ như bọn chúng cơ à? Eli vẫy tay thân thiện:
 
- Merry Christmas!
 
Sau phút ngạc nhiên, bọn trẻ cũng vẫy tay đáp trả:
 
- Merry Christmas!
 
- Merry Christmas!
 
Gió thổi qua những tán cây, luồn cái lạnh vào từng ngóc ngách của bóng đêm. Eli phà  hơi. Luồng khói lạnh lùa theo hơi thở của em.
 
- Anh Nam xem này, em có thể thở ra khói này. Eli thích thú reo.
 
Trong tiếng rì rào của gió, Eli nghe thấy cả giai điệu thánh ca từ nhà thờ vọng đến. Âm thanh càng rộn ràng hơn với những tiếng nói cười , tiếng bước chân đi … khi họ vào khuôn viên nhà thờ. 
 
Eli bàng hoàng đắm chìm trong bầu không khí thiêng liêng đến vô cùng. Mùi gỗ thông thoang thoảng . Nhẹ như tiếng đàn piano từng nhịp rơi rơi… Trong khi Ei còn ngẩn người chiêm ngưỡng hang đá được bày trí một cách công phu, thì Nam nhanh nhẹn kéo tay thằng bé vào chỗ ngồi trước lễ đường. 
 
Đèn trong nhà thờ bỗng tắt phụt. Mọi người thắp nến lên. Bài Silent Night vút cao  âm điệu trầm ấm, thiết tha. Ánh sáng từ những ngọn nến lung linh. Niềm tin lấp lóa trong từng ánh mắt.
 
Thánh lễ bắt đầu. Eli cảm nhận một điều gì đó thật kỳ diệu. Nó choáng ngợp tâm hồn em trong sự bình an và hạnh phúc. Lần đầu tiên em được hòa nhập vào cuộc sống. Nơi đây khác hẳn thế giới lẻ loi của riêng em. Không có nỗi buồn và sự khát khao khắc khoải được là một con người bình thường như mọi người. Những bài thánh ca thật êm ái, những lời nguyện cầu của mọi người thật ấm áp làm sao. Mi mắt em nhẹ nhàng khép lại. Đầu tựa vào vai Nam, Eli chìm vào giấc ngủ rất sâu.
 
Em mơ thấy những thiên thần có đôi cánh và nụ cười hiền hòa. Trong giấc mơ, em thấy mình bay lên cao, cao mãi. Những đám mây bềnh bồng chung quanh như những tảng bông trắng muốt. Em lượn lờ bay cùng các thiên thần. Tiếng kèn harmonica của em vang lên theo tiếng hát vút cao của các thiên thần.
 
Đêm Thánh Vô Cùng…
Giây phút tưng bừng
Đất với trời
Se chữ đồng…”
 
Nam nhìn gương mặt thanh thản  của Eli, dịu dàng vòng tay ôm lấy thằng bé. Chắc hẳn cu cậu đang mơ thấy điều gì nên nụ cười cứ rạng rỡ mãi trên môi.
 
Khi thánh lễ chấm dứt, Eli vẫn còn chìm đắm trong giấc ngủ. Bằng động tác cẩn trọng rất đỗi, Nam xốc thằng bé lên vai, kéo áo choàng trùm kín thân hình bé nhỏ và bước ra bên ngoài.
 
Đêm đã khuya. Bầu trời tựa tấm thảm nhung đen mướt kết tủa muôn vàn tinh tú. Những vì sao từ trên cao ấy như chợt nghiêng xuống dẫn đường cho Nam bằng nghìn vạn tia sáng lấp lánh, ngỡ như một dòng ngân hà mênh mang chảy.
 
Eli chợt cựa mình, áp mặt vào vai Nam. Anh xiết chặt Eli, nghe sự gắn kết  lạ lùng với đứa trẻ yếu đuối.  Một thông điệp yêu thương phát xuất từ trái tim, cho anh nhận biết rằng, sẽ có những điều được mất; nhưng ngay cả trong thời điểm đen tối nhất của cuộc đời, vẫn có ánh sáng và tin yêu tìm thấy. Nhịp thở đều đều của Eli bên tai Nam.
 
Đêm thánh vô cùng…
 
*
 
Nam vừa huýt sáo vừa đóng sầm cửa xe lại. Đợt thực tập còn kéo dài khoảng tháng rưỡi. Cũng vừa kịp kỳ nghỉ đông. Anh vừa mua quà cho gia đình và cho cả thằng nhóc Eli nữa. Bất giác Nam mỉm cười khi tưởng tượng đến tiếng reo vui của thằng bé. Hai semesters vừa rồi anh đạt thành tích rất cao bằng tất cả sự nỗ lực của mình. Anh muốn tốt nghiệp với thành tích xuất sắc nhất và trở thành một bác sĩ giỏi trong tương lai. 
 
- Tất cả là vì em đó, Eli.
 
Câu nói đó lập lại không biết bao nhiêu lần trong đầu Nam. Anh không bao giờ quên được ánh mắt tin tưởng của Eli:
 
- Khi làm bác sĩ, anh sẽ chữa bệnh cho em nhé.
 
- Ừ.
 
- Chắc chắn em sẽ lành bệnh phải không anh?
 
- Nhất định rồi.
 
- Anh chữa cho những bạn nhỏ khác nữa nhé.
 
- Ừ.
 
- Tất cả những đứa trẻ cần được lành bệnh, vì nếu con nít mà chết thì ba mẹ sẽ buồn lắm đó.
 
Đi ngang qua phòng khách của ký túc xá sinh viên, Nam ngưng huýt sáo, chào cô trực nhật.
 
- Chào cô.
 
- Chào em.
 
Chợt, cô gọi giật Nam lại:
 
- Nam, có bưu phẩm này.
 
Nam quay lại cầm lấy gói đồ từ tay cô. Anh ngạc nhiên nhìn tên người gửi - cô Stephanie, mẹ của Eli. Một linh tính không hay, khiến anh vội vã mở tung chiếc hộp bằng đôi tay cuống quýt. Bên trong chỉ vòng vẹn một bức thư ngắn và chiếc kèn harmonica.
 
Cháu Nam,
Eli đã qua đời hai tuần rồi. Đây là món quà Eli gửi tặng cháu.
Eli nhờ cô nhắn lại với cháu, hãy đặt chiếc kèn này bên cạnh mỗi khi cháu chơi đàn. Eli rất mến cháu, và vẫn mong được đi chơi Giáng Sinh cùng cháu năm nay, nhưng đã không kịp rồi.
Cô cảm ơn  những niềm vui cháu đã mang đến cho Eli trong cuộc đời ngắn ngủi của em.
Cô Stephanie.“
 
Khi Nam về đến thị trấn , trời đã sang chiều. Mây xám mù mịt, và gió lạnh sắt se. Nam nghe lòng mình mênh mang nỗi buồn. Cảnh vật quen thuộc dường như chợt lạ lẫm khi thiếu một bóng dáng thân thương.
 
Theo lời chỉ của cô Stephanie, Nam đi bộ đến nghĩa trang. Ngôi mộ của Eli được đánh dấu bằng một tấm bia đá trắng, khắc tên em và bức hình nhỏ. Nam đặt hộp kẹo chocolate trên mộ em,  ngồi xuống vuốt ve gương mặt em trong hình và thầm thì:
 
- Anh đã về đây rồi đó nhóc. Anh đã tưởng có thể gặp em . Anh đã  tưởng sẽ dạy cho em nhiều bài nhạc mới, để em hòa nhạc cùng anh. Nhưng không kịp rồi. Em không chờ anh về chơi Giáng Sinh, cũng không chờ anh thành bác sĩ chữa bệnh cho em. Có biết anh buồn đến thế nào không, nhóc.
 
Một luồng khí lạnh chợt chạy dọc sống lưng anh. Trong  bức ảnh, Eli đang nhìn anh mỉm cười. Trái tim anh buốt nhói một nỗi buồn sâu xa khi biết rằng em đã ra đi - tia sáng rực rỡ đã vĩnh viễn biến mất trên thế giới này. Nhưng cũng cùng khoảnh khắc đó, anh cảm nhận được sự trìu mến và tin yêu mà Eli đã gửi gắm cho anh.
 
- Khi làm bác sĩ, anh sẽ chữa bệnh cho em nhé.
 
- Anh chữa cho những bạn nhỏ khác nữa nhé.
 
- Tất cả những đứa trẻ cần được lành bệnh, vì nếu con nít mà chết thì ba mẹ sẽ buồn lắm đó.
 
Giọng nói của Eli thầm thì bên tai anh, gần gũi. Như không hề có ranh giới giữa sự sống và cái chết. Có một sự gắn kết vô hình giữa anh và Eli. Đó là sự kết nối giữa con người với con người.
 
Chúng ta sẽ không bao giờ thật sự đánh mất đi người mà chúng ta yêu thương. Em sẽ vẫn đồng hành với anh bằng tinh thần. Anh đang nỗ lực để có thể thực hiện những ước mơ của Eli. Vì, Những đứa trẻ cần được lành bệnh.
 
Cuộc sống luôn tươi đẹp vì có những ước mơ ,và hiện thực đến từ những ước mơ.
 
- Anh đã không kịp chữa trị cho em. Nhưng anh vẫn giữ lời hứa với em, là trở thành bác sĩ giỏi để chữa trị cho những bạn nhỏ khác. Nhất định như thế nhé, Eli.
 
Gió thổi mạnh cuốn những chiếc lá vàng khô bay xào xạc, xoáy lên như những điệu luân vũ của những linh hồn trong nghĩa trang hoang vắng. Nam lấy cây kèn harmonica từ trong túi quần, ngắm nghía  thật lâu rồi đưa lên môi. Anh sẽ thay em thổi kèn nhé, Eli. Những điệu nhạc vẫn tiếp tục không bao giờ dứt, như niềm tin vào cuộc sống không bao giờ mất đi.
 
We wish you a merry Christmas
   We wish you a merry Christmas…”
 
Âm điệu rộn ràng vang lên. Vang lên cao vút… Cao vút mãi những ước mơ.
 
Nam như thấy Eli đang ngồi cạnh anh. Tay em nâng cây kèn harmonica lên môi. Em khoác chiếc áo choàng dày bên ngoài chiếc áo ấm. Chiếc mũ len có khăn choàng phủ hai tai và quấn quanh cổ. Chân em đi ủng cao.
 
Những âm điệu rộn ràng vẫn vang lên trong thời khắc hiu hắt cuối chân ngày.
 
 
Biển Cát  (SC)
 

Ý kiến bạn đọc
07/01/202523:23:48
Khách
Cảm ơn Tác Giả một bài viết hay, cảm động.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 510,485
Chị Linh, cũng như vài anh chị thanh niên khác trong xóm, tình nguyện giúp phường xã quản lý chúng tôi mỗi mùa sinh hoạt hè. Trong khi các anh chị khác chỉ làm qua loa, lấy lệ, vui là chính, thì chị Linh lại hăng say một cách nghiêm túc. Nhớ có lần chào cờ, chị Linh đứng nghiêm, tay phải đặt lên ngực trái, mắt hướng về lá cờ đỏ sao vàng, miệng còn nhẩm hát bài Quốc Ca say mê thắm thiết, làm tôi và thằng Hà bụm miệng cười, báo hại sau đó chị Linh kêu hai đứa đứng dưới cột cờ, phê bình kiểm điểm, không cho tham gia sinh hoạt bữa đó luôn. Về nhà, tụi tôi kể cho chú Bảy, ba của thằng Hà nghe, chú là thương binh thời VNCH bị cụt chân nên không phải đi “học tập cải tạo”.
Có nhiều bạn được quý mến không phải vì giàu sang, địa vị hay có tài năng mà bởi những điều dễ làm cho người khác mến mộ như lòng chân thành, sự nhẫn nại, biết lắng nghe, một cái bắt tay ấm áp với ánh mắt thân tình, một nụ cười khiến người đối diện cảm thấy thoải mái, dễ chịu...
Dòng kí ức dẫn dắt chị về miền quá khứ. Chị mang theo con trai đến Mỹ lúc thằng Huy vừa tròn một tuổi để đoàn tụ với gia đình. Chị không bất ngờ nhiều về quyết định chọn trường đào tạo sĩ quan West Point của con trai vì hồi còn nhỏ, con trai chị rất thích chơi với các chú lính chì và thích trở thành một người lính khi lớn lên. Là mẫu người phụ nữ “cá chuối đắm đuối vì con”, chị đã khước từ một vài người đàn ông theo đuổi chị để dành hết tất cả tình thương cho con trai. Chị dành hết toàn bộ thời gian rảnh của mình để chăm sóc con. Chị vẫn biết rồi một ngày con trai chị sẽ rời khỏi vòng tay chị để theo đuổi ước mơ của con nhưng chị vẫn cảm thấy lo lắng khi con chị muốn đi học ở một tiểu bang xa xôi.
Một nhân viên nhà thờ Warren Presbyterian Church nói có người muốn gặp tôi. Anh xuất hiện với đôi má thỏm sâu, mắt lạc thần, đặc biệt tóc rậm rạp dựng đứng cứng như rễ tre. “Chào anh. Tôi tên Thắng. Anh tên gì?” tôi hỏi. “Em tên Trị. Em mới qua Mỹ được sáu tháng năm ngoái 2003. Em muốn chết,” anh nói trong hơi thở hổn hển, “Chị vợ em bảo lãnh hai vợ chồng em và hai đứa con em, đứa 12 tuổi, đứa 7 tuổi, rồi cho ở free dưới basement mấy tháng nay mà cứ nói nặng nói nhẹ hoài. Tụi em đi làm nhà hàng, chở nhau bằng xe đạp té lên té xuống vì tuyết. Em muốn chết.”
Kiếm sống cũng có năm bảy đường, kiếm sống vừa hợp pháp, vừa chánh mạng thì càng quý. Thế gian có nhiều nghề hợp pháp nhưng lại là tà mạng, chẳng hạn như: mua bán rượu, cần sa (tùy tiểu bang), mở hộp đêm, giết mổ gia súc, sản xuất hay mua bán vũ khí… Mình có vài người bạn làm ở hãng LM, một hãng sản xuất vũ khí hàng đầu của nước Mỹ, rõ ràng là nghề hợp pháp nhưng chiếu theo lời Phật dạy thì lại không chánh mạng. Bạn mình cũng phân vân và ray rức, tuy nhiên vì lương cao, phúc lợi xã hội đầy đủ và cũng không dễ tìm được việc khác nên vẫn phải làm. Có lần bạn mình bị tai nạn đứt ngón tay, hãng bồi thường một món tiền lớn và bạn mình tâm sự: ”mình đứng máy sản xuất đạn dược, vũ khí đã gây chết chóc và thương tích cho người khác, có lẽ tai nạn này cũng là một sự trả quả”. Mình thật sự cũng chỉ biết an ủi một cách thường tình chứ cũng không biết nói gì hơn.
Tác giả là cư dân San Diego, đã hai lần thắng giải Viết Về Nước Mỹ. Năm 2001, với bài "Hoa Ve Chai", ông nhận giải danh dự. Ba năm sau, với bài viết "Giọt Nước Mắt," kể về Đài Tưởng Niệm Chiến Tranh Việt Nam tại tiểu bang New Jersey do một kiến trúc sư Việt Nam vẽ kiểu, ông nhận giải chung kết Viết Về Nước Mỹ 2004. Ông tiếp tục viết bài và tham gia sinh hoạt giải thưởng VVNM hàng năm. Sau vài năm nghỉ bút, tác giả gần đây trở lại với những bài bút ký đầy ý nghĩa. Đây là tùy bút mới nhất của tác giả.
Từ sau biến cố 30 tháng 4 năm 1975, khi đã rời quê hương để định cư ở nước ngoài thì người Việt đã xem như mất tất cả, vì họ không mang theo được gì đáng kể ngoài lòng yêu nước và di sản văn hóa, trong đó có âm nhạc được xây dựng dưới chế độ Việt Nam Cộng Hòa. Nếu con người cần có nhu cầu vật chất tối thiểu để tồn tại thì âm nhạc chính là nhu cầu tinh thần giúp cho đời sống của họ thêm phong phú và ý nghĩa. Những bản nhạc gợi nhớ biết bao kỷ niệm một thời của từng cá nhân với quê hương, đất nước. Âm nhạc do đó chính là nhu cầu có thể nói là bức thiết đối với người lớn tuổi ở hải ngoại. Tiếng Hạc Vàng là chủ đề của cuộc thi hát do đài truyền hình SBTN thành phố Garden Grove, California tổ chức dành cho người từ 55 tuổi trở lên, không phân biệt nam nữ và nơi cư trú.
Như vậy, tính đến nay, “Vườn đào Washington” đã có tuổi đời hơn 100 năm và đã để lại cho người dân Mỹ và du khách thập phương với biết bao ấn tượng về một vườn đào rực rỡ, nồng ấm tình hữu nghị của hai đất nước Mỹ- Nhật. Và cũng từ đó, mỗi năm khi hoa anh đào nở, chính phủ Mỹ đã tổ chức nhiều chương trình văn hóa, nghệ thuật phong phú, thu hút mọi người và hình thành nên nếp văn hóa đặc sắc với sự tham gia của các vị Đệ nhất phu nhân Tổng thống Hoa Kỳ. Nếp văn hóa ấy, được gọi là “Lễ hội hoa anh đào”.
Tác giả Võ Phú tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2004. Võ Phú sinh năm 1978 tại Nha Trang-Việt Nam; định cư tại Virginia-Hoa Kỳ, 1994; tốt nghiệp cử nhân Hóa, Virginia Commonwealth University. Tác giả hiện làm việc và học tại Medical College of Virginia. Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết về nước Mỹ từ 2019. Sau đây là bài viết mới nhất.
Lúc đó chồng tôi làm việc cho casino tên Nevada Club. Bob là quản lý làm việc lâu năm tại đó nên y đã dẫn dắt nghề nghiệp cho chồng tôi, cất nhắc từ việc giữ an ninh (security) đổi qua làm thợ sửa chữa và bảo trì những cái máy kéo tiền (slot machine) Lúc đó máy kéo tiền kiểu xưa, đúng nghĩa “kéo tiền” là đút tiền cents (đồng xu) vô cái kẽ hở của máy rồi cầm cây cần kéo xuống bằng tay chớ hổng có bấm nút như bây giờ. Mỗi khi trúng, ít nhiều gì, tiếng kêu loảng xoảng của tiền xu đổ xuống nghe cũng vui tai lắm. Lấy ly mà hứng. Đầy tràn rớt ra ngoài loảng xoảng. Hễ trúng độc đắc thì tiếng loa của máy réo rầm trời đèn màu thì chớp chớp như trên sân khấu nhạc kích động vậy. Mọi người đều ngưng tay kéo, ngó coi ai là người quá may mắn mà ao ước, mà vui theo.
Nhạc sĩ Cung Tiến