Hôm nay,  

Bể Nước Ngầm Houston - Một Công Trình Kiến Trúc Tuyệt Vời

04/02/202500:14:00(Xem: 2630)

 

Lối vào bể chứa nước ngầm Houston
Lối vào bể chứa nước ngầm Houston

Huỳnh Thanh Tú là giáo viên tiểu học trước khi cùng gia đình định cư sang Mỹ năm 2001. Bà từng làm việc cho học khu tại Houston, Texas, trước khi về hưu và dành toàn bộ thời gian làm vườn, chăm sóc các cháu, du lịch và tham gia các chuyến du lịch của cộng đồng người hưu trí tại địa phương. Tác giả tham dự Viết Về Nước Mỹ từ đầu năm nay với bài viết đầu tiên “Áo khoác để ngoài cửa”. Bài viết kỳ này giới thiệu về một thắng cảnh của Houston, Texas: Bể nước ngầm Houston.

***
                         
Nước là một nhu cầu cần thiết trong đời sống của mọi sinh vật trên trái đất. Đối với nhân loại thì nhu cầu này rất quan trọng, nguồn nước uống phải sạch, đựợc khử trùng bằng nhiều phương pháp để bảo đảm sức khỏe cho người tiêu dùng. Nước được tích chứa tại các hồ và phải qua nhiều công đọan làm sạch trước khi đến với người dùng.
 
Theo Wekipedia thì Thành phố Houston nằm trên bờ sông Buffalo Bayou và thấp hơn mặt nước biển 100 ft, trước đây đã từng dựa vào mạch nước ngầm để cung cấp nước sạch theo nhu cầu, nhưng hiện tượng lún đất buộc thành phố phải sử dụng các nguồn nước từ các hồ chứa nước trên mặt đất. Buffalo Bayou được xem như là một con sông hình thành cách đây 18,000 năm,và bắt nguồn từ thảo nguyên Katy, nó nhận nước từ các hồ chứa Addicks, Barker, các suối tự nhiên,một số nhánh sông quan trọng như Oak Bayou, Greens Bayou, và Brays Bayou trước khi chảy ra vịnh Galveston.
 
Buffalo Bayou Cistern là một bể nước ngầm của thành phố Houston. Năm 1926, thành phố đã quyết định xây dựng bể nước ngầm này để cung cấp lượng nước sạch đầy đủ nhằm đáp ứng nhu cầu cho dân số càng ngày càng gia tăng của thành phố.
 
Kỹ sư WR Holway, một người rất trẻ, đã được thuê mướn làm tư vấn cho công trình xây dựng. Nằm sâu dưới mặt đất,với diện tích 75,000 sqft (tương đương 1,5 sân đá banh), bể có thể chứa 15 triệu gallon nước, là nguồn cung cấp nước dự phòng cho toàn thành phố. Lượng nước này được bơm lên từ các giếng nước nằm sâu hàng 100ft trong lòng đất. 
 
Dự án đã đúc 6,000 mét khối bê tông và dùng 800,000-pound thép để xây tường (dày 8 inches), trần (8 inches) và nền (18 inches). Ngoài ra còn phải đúc 221 cột bê tông cốt sắt, mỗi cột cao 25 feet để nâng đỡ trần của bể nước.Phải mất 95 ngày  làm việc thì công trình mới xong và đưa vào sử dụng.
 
Bể chứa nước mà kỹ sư WR Holway thực hiện là phương pháp phổ biến được dùng để lưu trữ nước với lượng bốc hơi tối thiểu. Nước sẽ được bơm lên thủy cục, và sau đó được phân phối đến người tiêu dung. Bể nước ngầm Buffalo Bayou đã cung cấp nước uống cho thành phố Houston trong suốt 80 năm dài cho đến lúc xuất hiện một vết nứt, nước bị rò rỉ ra ngoài không thể sửa được. Cuối cùng bể phải ngưng hoạt động năm 2007.
 
Vài năm sau đó, thành phố đã có kế hoạch tháo dỡ để làm bãi đậu xe cho Buffalo Bayou Park. Tuy nhiên trong thời gian chờ đợi tìm kiếm đội thi công, các thành viên của Buffalo Bayou Partneship đã phát hiện không gian tuyệt vởi này, nhận thức được đây là một công trình lịch sử với những kiến trúc siêu đẳng, nên thay vì phá dỡ, họ quyết định giữ lại để chỉnh sửa, phục hồi và tái thiết thành một trung tâm du lịch cho đến ngày hôm nay. 
 
Buffalo Bayou Partnership đã phải thuê mướn công ty kiến trúc và kỹ thuật tại Houston để thực hiện công trình chỉnh sửa này:
 
- Làm một lối đi chung quanh dọc theo bốn bức tường rộng 6 ft với lan can sắt bên ngoài.
       
- Xây thêm đường hầm đi vào bể chứa.
       
- Lắp đặt thêm một số đèn chiếu sáng lối đi.
 
Riêng bể chứa thì không có gì thay đổi vì họ muốn giữ lại kiến trúc ban đầu. Một vài inches nước vẫn còn phủ kín đáy bể.
 
Sau 6 năm sừa chữa, năm 2016 thì Cistern được chính thức mở cửa để đón du khách, có hướng dẫn viên từ Thứ Năm đến Chủ nhật hàng tuần.
                                          
Tôi đã đến đây và được hướng dẫn xuống bể nước ngầm, tận mắt nhìn những kiến trúc tuyệt vời của bể. Nằm ở góc đường Memorial và Sabine, Buffalo Bayou Park là một công viên rộng lớn đẹp nhất của thành phố Houston, có đủ mọi phương tiện sinh hoạt ngoài trời như đi bộ, trượt ván, đi xe đạp, hòa nhạc, … Thoạt nhìn thì không ai có thể nghĩ rằng bên dưới lại có một bể nước ngầm đã được xây dựng từ gần một thế kỷ nay.
 
Theo chân người hướng dẫn, tôi đi vào bể chứa nước. Phải qua một cánh cửa sắt dày, đặt khuất trên một mô đất cao mới đi xuống được bể. Với một diện tích rông lớn bao bọc bỡi 4 vách tường dày, những hàng cột trụ  màu trắng cao vút chống đỡ trần, xếp dài dưới ánh điện mờ ảo, tôi có cảm nhận như đang đi lạc vào một thế giới chìm bí ẩn, xa lạ.
 
Tiếp đến là phần biểu diễn âm thanh và ánh sáng. Hướng dẫn viên chiếu một chùm ánh sáng duy nhất bằng đèn pin từ trần xuống xuyên qua 2 inches nước còn phủ trên sàn bể chứa. Đột nhiên mặt sàn trở thành một lối vào một chiều không gian khác.                      

Tôi thấy những trụ cột xi măng dường như kéo dài hàng trăm feet và sâu thẳm. Nhờ thủ thuật của ánh sáng và mức nước cạn nên mặt bể nước đã biến thành một tấm gương phản chiếu khổng lồ. Tất cả đã trở nên một không gian huyền ảo đẹp vô cùng. Đang chiêm ngưỡng những cảnh quan lạ lùng này thì bỗng nghe hướng dẫn viên yêu cầu mọi người giữ im lặng, sau đó cô  hét to lên một tiếng. Sau tiếng hét là một chuỗi âm thanh dội lại (echo) từ các bức tường trong suốt 17 giây. Chúng tôi gồm 30 người trong toán, cũng được thử nghiệm cùng đồng loạt hét lên một lần, tiếng echo lại vang vọng và lang thang trong cái không gian sâu thẳm kỳ bí kéo dài gần 20 giây.
 
Sau cùng cô hướng dẫn viên Rosemarie Croll đã hát tặng cho chúng tôi nhạc phẩm “The Cistern Is” do cô sáng tác. Giọng hát của cô như trôi nổi, chập chờn vang vọng trong bể nước mênh mông.
 
Được biết với sự góp sức và hợp tác của Bảo tàng Mỹ thuật Houston, một số lớn các ban nhạc, nghệ sĩ khắp nơi trên thế giới cũng đã đến đây (Bayou Cistern) để dùng những kỹ thuật âm thanh ánh sáng độc đáo và tuyệt vời này làm nền cho những tác phẩm nghệ thuật của họ.
 
Rời khỏi Cistern nhưng tôi có cảm giác những âm thanh dội lại (echo) vẫn còn vẳng bên tai. Đây là những điều thật mới lạ đối với tôi và tự hỏi không hiểu tại sao người ta có khả năng và phương tiện để xây dựng những công trình độc đáo và tuyệt vời như thế này cách đây cả 100 năm.
 
Houston là một thành phố biển, khí hậu tương đối dễ chịu, có nhiều cảnh đẹp, những kiến trúc tân kỳ và nhất là những bảo tàng viện nổi tiếng như Holocaust Museum, Natonal Museum, Museum of Fine Art… Ngoài ra phải kể đến Trung Tâm NASA rộng lớn, nơi lưu trữ các dữ kiện không gian và cuộc sống của các phi hành gia khi bay trong vũ tru. Có thể nói thành phố Houston là nơi du lịch lý tưởng.
 
Tôi yêu thành phố Houston, yêu những con người năng động và tôi rất tự hào là cư dân của Houston, Texas.
 
 
Huỳnh Thanh Tú
 
Houston ngày 17-11-2024.                  
                             
                                                      

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 179,883
... Cả bàn cà phê sáng cuối tuần đồng thuận về việc vợ chồng càng già càng khó trò chuyện với nhau nhưng lại giỏi chuyện bé xé ra to. Ông bức xúc nói toạc móng heo ra cho rõ, “Hồi nhỏ gặp nhau trong trường, lớn hơn gặp nhau nơi làm việc cả ngày, nói hết chuyện trên trời dưới đất nhưng lời trái tim muốn nói lại không thốt ra được nên đêm về viết thư; viết cũng ta bà trang này sang trang khác mà ý chính vẫn không thành chữ được. Bởi thế mới có lời thơ, lời nhạc được nhiều người yêu thích “ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu…” Tôi kiên nhẫn, kiên trì đến cuối cùng cũng hiểu là họ giả vờ, kẻ ngu đần không hiểu không ai khác là mình. Chỉ khác nhau khi không thích nữa thì tên con trai hô biến, nhưng con gái họ không như thế, vẫn giữ quan hệ như bạn bè vì chưa hết giá trị lợi dụng cho đến khi tên con trai tự hiểu, tự rút lui. Tôi thất bại bao tập nhiêu rồi mới biết thất bại toàn tập là gặp bà xã tôi…”
Sương mù sáng nay khiến bầu trời như bầu sữa mênh mông. Tôi gọi người bạn trẻ đi câu cá, anh ấy trả lời mù mịt như sương, “Trời này ở nhà cho nó lành đi đại ca…” Anh bạn trẻ nói rồi cười hì hì. Tôi không quen ép người khác nên đi ra đi vào garage và cõi sương mù ngoài sân trước nhà. Nghĩ đến cuộc sống Mỹ là mơ ước của vạn người trên hành tinh, nói cụ thể hơn về giấc mơ Mỹ của vài năm trước, có năm trăm ngàn đô la đầu tư vào nước Mỹ là có thể đi Mỹ định cư, có thẻ xanh cho cả gia đình. Nhưng bây giờ lên năm triệu với cái thẻ vàng thời Trump-dát-vàng. Nói cách khác bây giờ là triệu phú đô la hãy nói tới chuyện nhập cư Mỹ, cách nhập cư lậu đã lỗi thời.
Tôi đi dự đám cưới con của một người quen, nhưng lòng không vui lắm vì bị xếp ngồi chung bàn với những ông bà lớn tuổi. Đối với tôi đó là một cơn ác mộng vì đa phần thời gian buổi tiệc, toàn là nghe những lời than của các cụ. Người già được tôn trọng nên được sắp xếp ngồi gần sân khấu. Vừa ăn các cụ vừa than vãn về âm thanh lớn quá, về con cái ít quan tâm đến cha mẹ, về đã qua rồi cái thời đám cưới làng quê, tuy các món ăn không cao lương mỹ vị như đám cưới ở Mỹ này, nhưng gần gũi, đầm ấm tình nghĩa bà con họ hàng, xóm giềng... Các cụ chỉ mong cô dâu, chú rể và gia đình hai họ nhanh chóng đến chào bàn, để tặng quà và kết thúc ra về. Chịu không nổi sự tra tấn của âm thanh, dù tiệc mới hơn nửa chừng mà các cụ đã lần lượt bỏ ra về sau khi tặng quà, chỉ còn mình tôi ngồi với “một cõi bơ vơ”...
Tui coi cái hóa đơn điện thoại. Chaaa… sao mà cao quá. Nghe nói rồi đây thuế má tăng lên. A… cần phải thu vén, bớt được chỗ nào đỡ chỗ đó. Gọi người bạn cũng xài cùng hãng điện thoại với tui, hỏi, bạn nói, cũng có xài wifi (mạng) và một cái cellphone (điện thoại cầm tay) mà chỉ trả mấy chục mỗi tháng. Còn tui, sao tới hơn 150 đô lận? Tui thì xài “mạng” và cái điện thoại bàn (landline), còn cái điện thoại cầm tay thì tui ít cầm, ít xài, cho dù khỏi tốn tiền vì là của con dâu cho. À, nội cái điện thoại bàn cũng gần 60 đô mỗi tháng rồi. Mấy đứa em ưa nói, -Bà có điện thoại cầm tay sao hổng tập xài, có đủ thứ, tiện lợi, y như cái computer vậy đó, bỏ bớt cái kia cho rồi.
Nếu ở xa vùng Đông Bắc Hoa Kỳ, khi có dịp lái xe qua thành phố New York hay vào thủ đô Washington DC lúc tuyết đang rơi lất phất… bạn chớ ngạc nhiên khi dừng xe ở ngã tư đường lúc đèn đỏ thì trông thấy một người, thường là một thanh niên da đen, tay xách bình xịt nước, tay cầm chiếc cần lau kính xe chạy ra cào lia, cào lịa trên kính xe của bạn mà không cần hỏi han gì cả. Khi mới định cư ở tiểu bang Maryland, tôi được anh bạn đưa đi New York chơi cho biết thành phố lớn nhất ở Hoa Kỳ. Nếu không vững tay lái, người ta sẽ choáng ngợp với luợng xe lưu thông như mắc cửi. Nhưng anh bạn tôi đã đến New York nhiều lần, nên anh ta lái xe rất bình tĩnh và an toàn. Khi xe dừng lại ở ngã tư đèn đỏ, một anh thanh niên da đen vội vã chạy ra lau kính xe như tôi đã mô tả ở trên. Anh bạn tôi ung dung, im lặng để cho người thanh niên ấy lau kính xe… Khi đèn vàng nổi lên, anh bạn tôi hạ cửa kính xe đưa cho anh thanh niên ba đô la. Người thanh niên nói: “Thank you! Thank you!” rồi chạy vội vào lề đường.
Tin về một bé gái 11 tuổi ở Texas đã tự tử chết ngày 8 tháng 2 vừa rồi vì bị bắt nạt bởi bạn bè tại trường học liên quan đến tình trạng di trú của gia đình em khiến tôi lại liên tưởng đến những ngày tháng đen tối sau ngày 30 tháng 4 năm 1975. Khi ấy đã có bao nhiêu thành phần cơ hội lên mặt hống hách. Và để lập công với chính quyền mới, họ đã không ngần ngại có những hành động cũng như lời nói đe dọa những người từng là hàng xóm, là bạn bè, là đồng nghiệp của họ. Khi ấy có biết bao nhiêu người trong chúng ta cùng mang chung một tâm trạng lo âu hoang mang, không còn dám tin tưởng vào bất cứ một ai. Có lẽ đó cũng là điều mà chính quyền mới khi ấy mong muốn và biết đâu điều đó cũng nằm trong kế hoạch của họ. Khi người dân nghi kỵ lẫn nhau, sẵn sàng trở mặt đấu tố nhau thì giới lãnh đạo sẽ chẳng còn phải lo có thành phần nào rảnh rỗi để chống đối lại mình.
Biết được Hội sinh viên người Mỹ bản địa ở trường UTA (University of Texas at Arlington) cần nhiều thiện nguyện viên giúp cho lễ hội Pow Wow lần thứ 29 được tổ chức vào ngày 1 tháng Ba năm 2025, tôi chủ động liên lạc với Ông chủ tịch của hội và được chấp nhận vào làm thiện nguyện viên. Tất cả các thiện nguyện viên được yêu cầu tham gia hai buổi họp online để nghe phổ biến về nội qui và những điều nên tránh khi làm thiện nguyện cho lễ hội. Buổi họp thứ ba được tổ chức tại trường UTA một ngày trước lễ hội. Ông Silva-Brave, chủ tịch hội sinh viên người Mỹ bản địa, giải đáp những thắc mắc của thiện nguyện viên, đưa chúng tôi đi tham quan khu vực Maverick Activity Center để chúng tôi khỏi bỡ ngỡ khi làm việc.
Tôi đến thăm chị Dung đang nằm bịnh. Anh Việt mở cửa đón tôi với bộ mặt hốc hác xanh xao tiều tụy. Nhìn chị nằm trên giường gần như bất động, tôi đè nén sự xúc động. Không ai ngờ vợ anh đang còn mạnh mẽ bất ngờ bị ung thư bướu trong não, chữa trị trong thời gian ngắn, nay đành bất lực. Dầu biết luật đời gắn chặt Sinh Lão Bệnh Tử không ai tránh thoát. Nhưng có chia lìa là có đau buồn ngậm ngùi, nhất là với người phụ nữ có quá nhiều đức tánh tốt, người vợ tuyệt vời, người mẹ mà các con xem như thần tượng, người dâu được cả dòng họ nhà chồng khen ngợi, bạn bè thương mến.
Dung vượt biên qua Mỹ lúc vừa xong trung học. Bố mất khi còn trong trại giam sĩ quan chế độ cũ. Mẹ cũng mất sau mấy năm bươn chải mua bán nuôi con. Hai đứa cháu mồ côi được cô mang về nuôi. Khi Dung học xong trung học, cô tìm mối vượt biên cho Dung đi, bởi vì con “ngụy quân ngụy quyền” không thể vào đại học. Chuyến đi kinh hoàng suýt mất mạng, nhưng cuối cùng Dung cũng được nhận vào Mỹ, vì khai bố mất trong tù. Phái đoàn Mỹ khi phỏng vấn họ tìm ra tung tích bố dễ dàng, dựa vào tấm hình bố mặc quân phục ẵm Dung lúc 5 tuổi, cười nhe hàm răng sún thiếu 2 cái răng cửa.
Trời mùa đông, sương mù phủ mờ những con đường. Tôi ngồi trong chiếc Toyota Camry đã vượt qua hơn trăm ngàn dặm, lắng nghe tiếng quạt gió từ hệ thống sưởi ấm phả đều lên khuôn mặt tê lạnh. Buổi sáng âm 4 độ C, và khi điện thoại trên giá đỡ bất ngờ sáng lên, tôi thấy thông báo: “Pick up from Wawa, $5.50.” Không chút đắn đo, tôi nhấn “chấp nhận.” Cây xăng Wawa chỉ cách nhà vài con đường. Khi xe vừa dừng lại, tôi mở cửa bước vào cửa hàng tiện lợi. Dù là sáng thứ Bảy, nơi này vẫn nhộn nhịp như mọi ngày. Các trạm bơm xăng chật kín xe cộ. Xe tải chở hàng, xe con, và những chiếc SUV đông đúc trẻ em trên ghế sau nối đuôi nhau chờ đến lượt. Tài xế nhanh tay cầm vòi bơm, mắt liếc qua màn hình hiển thị giá xăng, một vài người thở dài khi thấy con số tăng lên nhanh chóng.
Nhạc sĩ Cung Tiến