Hôm nay,  

Bể Nước Ngầm Houston - Một Công Trình Kiến Trúc Tuyệt Vời

04/02/202500:14:00(Xem: 2627)

 

Lối vào bể chứa nước ngầm Houston
Lối vào bể chứa nước ngầm Houston

Huỳnh Thanh Tú là giáo viên tiểu học trước khi cùng gia đình định cư sang Mỹ năm 2001. Bà từng làm việc cho học khu tại Houston, Texas, trước khi về hưu và dành toàn bộ thời gian làm vườn, chăm sóc các cháu, du lịch và tham gia các chuyến du lịch của cộng đồng người hưu trí tại địa phương. Tác giả tham dự Viết Về Nước Mỹ từ đầu năm nay với bài viết đầu tiên “Áo khoác để ngoài cửa”. Bài viết kỳ này giới thiệu về một thắng cảnh của Houston, Texas: Bể nước ngầm Houston.

***
                         
Nước là một nhu cầu cần thiết trong đời sống của mọi sinh vật trên trái đất. Đối với nhân loại thì nhu cầu này rất quan trọng, nguồn nước uống phải sạch, đựợc khử trùng bằng nhiều phương pháp để bảo đảm sức khỏe cho người tiêu dùng. Nước được tích chứa tại các hồ và phải qua nhiều công đọan làm sạch trước khi đến với người dùng.
 
Theo Wekipedia thì Thành phố Houston nằm trên bờ sông Buffalo Bayou và thấp hơn mặt nước biển 100 ft, trước đây đã từng dựa vào mạch nước ngầm để cung cấp nước sạch theo nhu cầu, nhưng hiện tượng lún đất buộc thành phố phải sử dụng các nguồn nước từ các hồ chứa nước trên mặt đất. Buffalo Bayou được xem như là một con sông hình thành cách đây 18,000 năm,và bắt nguồn từ thảo nguyên Katy, nó nhận nước từ các hồ chứa Addicks, Barker, các suối tự nhiên,một số nhánh sông quan trọng như Oak Bayou, Greens Bayou, và Brays Bayou trước khi chảy ra vịnh Galveston.
 
Buffalo Bayou Cistern là một bể nước ngầm của thành phố Houston. Năm 1926, thành phố đã quyết định xây dựng bể nước ngầm này để cung cấp lượng nước sạch đầy đủ nhằm đáp ứng nhu cầu cho dân số càng ngày càng gia tăng của thành phố.
 
Kỹ sư WR Holway, một người rất trẻ, đã được thuê mướn làm tư vấn cho công trình xây dựng. Nằm sâu dưới mặt đất,với diện tích 75,000 sqft (tương đương 1,5 sân đá banh), bể có thể chứa 15 triệu gallon nước, là nguồn cung cấp nước dự phòng cho toàn thành phố. Lượng nước này được bơm lên từ các giếng nước nằm sâu hàng 100ft trong lòng đất. 
 
Dự án đã đúc 6,000 mét khối bê tông và dùng 800,000-pound thép để xây tường (dày 8 inches), trần (8 inches) và nền (18 inches). Ngoài ra còn phải đúc 221 cột bê tông cốt sắt, mỗi cột cao 25 feet để nâng đỡ trần của bể nước.Phải mất 95 ngày  làm việc thì công trình mới xong và đưa vào sử dụng.
 
Bể chứa nước mà kỹ sư WR Holway thực hiện là phương pháp phổ biến được dùng để lưu trữ nước với lượng bốc hơi tối thiểu. Nước sẽ được bơm lên thủy cục, và sau đó được phân phối đến người tiêu dung. Bể nước ngầm Buffalo Bayou đã cung cấp nước uống cho thành phố Houston trong suốt 80 năm dài cho đến lúc xuất hiện một vết nứt, nước bị rò rỉ ra ngoài không thể sửa được. Cuối cùng bể phải ngưng hoạt động năm 2007.
 
Vài năm sau đó, thành phố đã có kế hoạch tháo dỡ để làm bãi đậu xe cho Buffalo Bayou Park. Tuy nhiên trong thời gian chờ đợi tìm kiếm đội thi công, các thành viên của Buffalo Bayou Partneship đã phát hiện không gian tuyệt vởi này, nhận thức được đây là một công trình lịch sử với những kiến trúc siêu đẳng, nên thay vì phá dỡ, họ quyết định giữ lại để chỉnh sửa, phục hồi và tái thiết thành một trung tâm du lịch cho đến ngày hôm nay. 
 
Buffalo Bayou Partnership đã phải thuê mướn công ty kiến trúc và kỹ thuật tại Houston để thực hiện công trình chỉnh sửa này:
 
- Làm một lối đi chung quanh dọc theo bốn bức tường rộng 6 ft với lan can sắt bên ngoài.
       
- Xây thêm đường hầm đi vào bể chứa.
       
- Lắp đặt thêm một số đèn chiếu sáng lối đi.
 
Riêng bể chứa thì không có gì thay đổi vì họ muốn giữ lại kiến trúc ban đầu. Một vài inches nước vẫn còn phủ kín đáy bể.
 
Sau 6 năm sừa chữa, năm 2016 thì Cistern được chính thức mở cửa để đón du khách, có hướng dẫn viên từ Thứ Năm đến Chủ nhật hàng tuần.
                                          
Tôi đã đến đây và được hướng dẫn xuống bể nước ngầm, tận mắt nhìn những kiến trúc tuyệt vời của bể. Nằm ở góc đường Memorial và Sabine, Buffalo Bayou Park là một công viên rộng lớn đẹp nhất của thành phố Houston, có đủ mọi phương tiện sinh hoạt ngoài trời như đi bộ, trượt ván, đi xe đạp, hòa nhạc, … Thoạt nhìn thì không ai có thể nghĩ rằng bên dưới lại có một bể nước ngầm đã được xây dựng từ gần một thế kỷ nay.
 
Theo chân người hướng dẫn, tôi đi vào bể chứa nước. Phải qua một cánh cửa sắt dày, đặt khuất trên một mô đất cao mới đi xuống được bể. Với một diện tích rông lớn bao bọc bỡi 4 vách tường dày, những hàng cột trụ  màu trắng cao vút chống đỡ trần, xếp dài dưới ánh điện mờ ảo, tôi có cảm nhận như đang đi lạc vào một thế giới chìm bí ẩn, xa lạ.
 
Tiếp đến là phần biểu diễn âm thanh và ánh sáng. Hướng dẫn viên chiếu một chùm ánh sáng duy nhất bằng đèn pin từ trần xuống xuyên qua 2 inches nước còn phủ trên sàn bể chứa. Đột nhiên mặt sàn trở thành một lối vào một chiều không gian khác.                      

Tôi thấy những trụ cột xi măng dường như kéo dài hàng trăm feet và sâu thẳm. Nhờ thủ thuật của ánh sáng và mức nước cạn nên mặt bể nước đã biến thành một tấm gương phản chiếu khổng lồ. Tất cả đã trở nên một không gian huyền ảo đẹp vô cùng. Đang chiêm ngưỡng những cảnh quan lạ lùng này thì bỗng nghe hướng dẫn viên yêu cầu mọi người giữ im lặng, sau đó cô  hét to lên một tiếng. Sau tiếng hét là một chuỗi âm thanh dội lại (echo) từ các bức tường trong suốt 17 giây. Chúng tôi gồm 30 người trong toán, cũng được thử nghiệm cùng đồng loạt hét lên một lần, tiếng echo lại vang vọng và lang thang trong cái không gian sâu thẳm kỳ bí kéo dài gần 20 giây.
 
Sau cùng cô hướng dẫn viên Rosemarie Croll đã hát tặng cho chúng tôi nhạc phẩm “The Cistern Is” do cô sáng tác. Giọng hát của cô như trôi nổi, chập chờn vang vọng trong bể nước mênh mông.
 
Được biết với sự góp sức và hợp tác của Bảo tàng Mỹ thuật Houston, một số lớn các ban nhạc, nghệ sĩ khắp nơi trên thế giới cũng đã đến đây (Bayou Cistern) để dùng những kỹ thuật âm thanh ánh sáng độc đáo và tuyệt vời này làm nền cho những tác phẩm nghệ thuật của họ.
 
Rời khỏi Cistern nhưng tôi có cảm giác những âm thanh dội lại (echo) vẫn còn vẳng bên tai. Đây là những điều thật mới lạ đối với tôi và tự hỏi không hiểu tại sao người ta có khả năng và phương tiện để xây dựng những công trình độc đáo và tuyệt vời như thế này cách đây cả 100 năm.
 
Houston là một thành phố biển, khí hậu tương đối dễ chịu, có nhiều cảnh đẹp, những kiến trúc tân kỳ và nhất là những bảo tàng viện nổi tiếng như Holocaust Museum, Natonal Museum, Museum of Fine Art… Ngoài ra phải kể đến Trung Tâm NASA rộng lớn, nơi lưu trữ các dữ kiện không gian và cuộc sống của các phi hành gia khi bay trong vũ tru. Có thể nói thành phố Houston là nơi du lịch lý tưởng.
 
Tôi yêu thành phố Houston, yêu những con người năng động và tôi rất tự hào là cư dân của Houston, Texas.
 
 
Huỳnh Thanh Tú
 
Houston ngày 17-11-2024.                  
                             
                                                      

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 179,883
Ngày tháng trôi qua vùn vụt, mới đó đã nửa thế kỷ từ khi Cộng Sản cưỡng chiếm miền Nam. Năm nay hình như cơn buồn của người dân tỵ nạn tăng lên nhiều hơn, nỗi nhớ, nỗi uất hận cũng thấm đậm hơn. Tôi thấy nhiều hội đoàn xôn xao chuẩn bị ngày tưởng niệm mất nước trong “tháng Tư Đen” sớm hơn, thay vì những năm trước chỉ vào cuối tháng.
1975. Tháng Tư, thị trấn Sparks, tiểu bang Nevada. Ba chị em ngồi dán mắt trước cái tivi đài Mỹ đang chiếu tin tức thời sự. Màn hình hiện lên bản đồ hình chữ S có tên của ba thủ đô Hà Nội - Huế - Sài Gòn. Đường vĩ tuyến 17, chia cắt hai miền Bắc Nam rõ rệt. Bắt đầu từ Tháng Hai năm 1975 tôi đã theo dõi tin tức Việt Nam nhiều hơn, khi chiến trận giữa Bắc Nam ngày càng sôi động, cũng nhờ mấy bài báo cắt ra do Ngọc Anh em tôi gởi qua. Họ đưa hình bản đồ chữ S lên, Miền Bắc sơn màu đỏ, rồi màu đỏ vượt khỏi vĩ tuyến 17 tràn xuống Miền Nam. Màu đỏ lan xuống tới đâu, tôi rớt nước mắt tới đó...
Thông thường người đời hay nói con cái là hạnh phúc của cha mẹ. Hơi bi quan một chút thì người ta nói con cái giúp cho vợ chồng sống với nhau trọn đời vì con cái giúp họ tập trung vào chúng thay vì nhìn nhau và gây lộn mỗi ngày. Ở phía tiêu cực thì có người cho rằng con cái những chiếc gông mà bố mẹ phải đeo suốt đời. Người Mỹ thì nói rằng con cái giúp cho bố mẹ sống lại đời mình. Nghĩa là, khi có con, nhìn các con đi học mẫu giáo, rồi tiểu học, rồi trung học, bố mẹ như sống lại đời mình lần thứ hai. Họ cũng nói rằng con cái giúp bố mẹ thay đổi và trưởng thành hơn. Tất cả các lối suy nghĩ trên có lẽ đều đúng. Riêng bài này, xin chỉ tập trung vào cái nhìn tích cực của người Mỹ.
Ngôi nhà của họ nằm trên một làng nhỏ ven biển, nơi quanh năm chỉ có nắng và gió. Cuộc sống họ thật đơn sơ, bình yên như tiếng sóng biển rì rào bên ghềnh đá lở; ngày hai lần anh Hai vác tấm lưới cũ trên vai giong thuyền ra khơi vào sớm tinh mơ, rồi trở về lúc chiều tà với tôm cá nhảy lách tách trong thúng. Chị Hai ở nhà loay hoay với mớ hải sản khô, canh chừng thời tiết mưa nắng bất thường của ông trời. Chỉ cần sơ sẩy một chút là bao nhiêu công cán của hai vợ chồng bỏ sông bỏ bể. Cái ăn của con người ở đây luôn khó khăn vì phải phụ thuộc vào thiên nhiên, mà thiên nhiên nơi vùng biển khô cằn này đa phần là khắc nghiệt.
.Mỹ bỏ rơi Miền Nam Việt Nam. Người lính Mỹ cuối cùng rời khỏi Việt Nam năm 1973. Bàn cờ thế cuộc đã thay đổi, những người lính Việt Nam Cộng Hòa đã chiến đấu trong đơn độc và tuyệt vọng. Trong những ngày cuối cùng 30 tháng Tư 1975, dân chúng gồm cả lính tráng hay nhân viên công sở của Việt Nam Cộng Hòa đã tiêu hủy, xé đốt hết những giấy tờ hình ảnh có liên quan đến “ngụy quân ngụy quyền” vì sợ Việt Cộng trả thù. Trong khi chồng Mai còn kẹt lại ở đơn vị chưa thấy tăm hơi, Mai đã thay anh đốt đi nhiều hình ảnh lính tráng từ lúc anh tốt nghiệp quân trường Thủ Đức KBC 4100 đến những hình ảnh khác, cứ hình nào anh mặc đồ lính là Mai nhắm mắt nhắm mũi cho vào ngọn lửa...
Chiếc xe bus “Greyhound” lăn bánh chầm chậm vào bến ở Sacramento, miền Bắc của tiểu bang California vào một buổi chiều thu năm 1999 rồi từ từ dừng lại. Tôi bừng tỉnh khi đang ngồi quan sát cảnh vật bên ngoài, bởi mọi thứ, mọi người ở đây đều lạ lẫm đối với tôi vì tôi chỉ mới tới định cư tại quốc gia này có hai tháng thôi! Đứng dậy, vác chiếc ba lô đang để dưới gầm ghế lên vai tôi bước theo những người đi trước rời khỏi xe.
Ba thế hệ gồm có ông bà, cha mẹ và các cháu nội, ngoại cùng sống chung với nhau dưới một mái nhà là chuyện bình thường, cũng có thể xem là nét đặc trưng của văn hóa Việt Nam, ảnh hưởng phần nào nền văn hóa Trung Hoa từ phương Bắc hơn ngàn năm trước. Tên gọi bằng chữ Hán Việt TAM ĐẠI ĐỒNG ĐƯỜNG nói lên được ý nghĩa cùng sự trân quý của giá trị truyền thống gia đình Việt Nam. Đó là sự đoàn kết, gắn bó các thành viên trong cùng một gia đình với nhau. Sau biến cố ngày 30/04/1975, nhiều gia đình Việt Nam rơi vào cảnh tan đàn, xẻ nghé, trôi dạt khắp nơi trên thế giới, hình thành những cộng đồng người Việt ở từng quốc gia khác nhau. mà lớn nhất là cộng đồng người Việt ở Mỹ, nơi tôi đang sống. Ngày 30 tháng 4 năm 1975 đến ngày 30 tháng 4 năm 2025 là tròn 50 năm. Nửa thế kỷ trôi qua tưởng chừng như là giấc mộng. Nghĩ gì đây và làm gì đây để đánh dấu 50 năm ngày mà có “cả triệu người vui thì cũng có cả triệu người buồn”?
Tất cả mọi người miền Nam Việt Nam thuộc thế hệ thứ nhất đang định cư trên đất nước Hoa Kỳ hay các Quốc gia tự do khác, đã từng sống sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, không ai khỏi kinh hoàng giai đoạn ngập đầy nước mắt, sau ngày giải phóng miền Nam. Rồi cách này hay cách khác đồng bào thân yêu của chúng ta lấy sinh mạng đi tìm Tự Do. Những gia đình may mắn đến được bến bờ mong ước. Vùng đất hứa dang rộng vòng tay yêu thương chào đón mọi người, là những người thế hệ thứ nhất, lót đường cho thế hệ kế thừa vươn lên, sau năm mươi năm gieo giống, cánh đồng của người Việt tỵ nạn đã bội thu trong mọi lĩnh vực, Chính Trị, Khoa học, Quân Đội, Bác Sĩ, Kỹ Sư, Luật Sư, và nhiều ngành nghề khác, đã làm vẻ vang người Việt Nam trên đất nước Hoa Kỳ.
Lắm lúc, trong cuộc sống xa quê, có những mùi vị đặc thù của tuổi thơ tự nhiên ập về, đi kèm với bóng dáng của những người thân làm ra món ấy. Ví dụ như khoai lang lùi tro, bánh ít ngọt nhân đậu, bánh ít lá dứa nhân dừa, bánh tét nhân ngọt, nồi thịt kho tàu, xôi vò của bà Ngoại làm là ngon nhất; Bánh bèo, bánh bò hấp, bánh da lợn ăn với nước cốt, bánh ít trần, bánh bèo mặn ăn với nước mắm hay món giò heo giả cầy thì chỉ có Nội-Bà Bảy là số một. Ổi xá lỵ Florida cũng không thơm ngon bằng vườn ổi của Bà cô. Còn nữa, món cháo lòng của bác Tư Nhỏ cũng làm tôi nhớ đời. Tất cả những mùi vị món ăn của tuổi thơ luôn tồn đọng trong ký ức...
Sinh, Lão, Bệnh và Tử là lẽ thường tình của con người. Giàu, nghèo, sang, hèn, vua chúa, quyền cao chức trọng đến đâu, tất cả mọi người đều không thoát khỏi định luật này. Nói về bệnh hoạn thì bất cứ ai cũng đều phải gặp. Có nhiều loại bệnh. Nhưng bệnh ung thư có lẽ người ta sợ nhất. Vì đây là một căn bệnh hiểm nghèo, việc chữa trị tốn kém, khó khăn, mất rất nhiều thời gian và bệnh nhân ung thư chiếm tỷ lệ tử vong khá cao. Xin được viết vài hàng kể về việc chẩn đoán và chữa trị ung thư gan của tôi.
Nhạc sĩ Cung Tiến