Hôm nay,  

Kẻ Còn, Người Mất, Buồn Vương Nỗi Sầu

03/06/202500:00:00(Xem: 1441)
TG Triều Phong (thứ hai từ phải) nhận giải Danh Dự VVNM 2014
TG Triều Phong (thứ 2 từ phải) nhận giải Danh Dự VVNM 2014
 
Tác giả từng nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, đã sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm, hiện là cư dân Dayton, Ohio.
 
***              
 
“Hồn tử sĩ gió ù ù thổi,
Mặt chinh phu trăng dõi dõi soi”
(Chinh Phụ Ngâm-Đặng Trần Côn)
 
Hàng năm, cứ qua giữa tháng Năm là nước Mỹ lại bắt đầu rộn ràng hơn cho ngày lễ hội Memorial Day sắp tới! 

Các “florist centers” lo chuẩn bị thêm nhiều hoa để cung cấp cho người tiêu thụ, những gian hàng đồ lưu niệm bày biện lắm thứ hơn để bán. Walmart, Krogers tấp nập khách hàng vì có đông người đi chợ cho các tiệc tùng ăn uống chiều hôm đó. 

Như chúng ta biết, ngày lễ này được long trọng tổ chức vào mỗi thứ Hai cuối cùng của tháng Năm nhằm vinh danh những người lính đã xả thân hy sinh trong quân đội Hoa Kỳ. 

Ngược dòng lịch sử và theo các sử gia thì cuộc nội chiến Mỹ được xem là có nhiều người chết nhất nên những nghĩa trang thành hình từ đấy. Vào mấy năm cuối của thập niên 1860 thì ở nhiều quận, hạt, tỉnh, thành, thiên hạ bắt đầu tới sửa sang, dọn dẹp vệ sinh cho những ngôi mộ của người thân mình, mang theo bông hoa trang hoàng cho các ngôi mộ đó; những chiến binh đã nằm xuống! 

Không ai rõ Memorial Day (Lễ Tưởng Niệm) này bắt đầu từ lúc nào và nguồn gốc chính xác của nó ra sao? Tuy nhiên theo tài liệu ghi nhận thì có lẽ chừng gần một tháng sau, khi liên quân miền Nam đầu hàng năm 1865 thì nó được khởi đi từ các nhóm nô lệ người da đen ở thành phố Charleston của tiểu bang South Carolina. 

Nhưng Ngày 05 tháng Năm, 1866, tại Waterloo ở tiểu bang New York là nơi đầu tiên bắt đầu tổ chức hằng năm trên quy mô lớn như một sự kiện với phạm vi rộng rãi của cộng đồng khi người dân đóng cửa mọi hoạt động thương mại để mang hoa tới trang trí cho những mộ phần của tử sĩ và cắm cờ vinh danh người nằm xuống.
 
Trong sự phát triển dần dần ấy thì Ngày 05 tháng Năm, 1868, tướng John Logan, người đứng đầu “Đại quân của nền Cộng Hòa quân đội miền Bắc” đã chính thức công bố ngày Lễ Tưởng Niệm như là một ngày Lễ Trang Hoàng để đem hoa và cờ tới cắm trên những mộ phần của các tử sĩ để tưởng nhớ sự hy sinh của họ!
 
Năm 1873, New York là tiểu bang thứ nhất được chính quyền của tiểu bang thừa nhận Memorial Day là ngày nghỉ lễ của tiểu bang. Tới 1890 thì hầu hết mọi tiểu bang ở miền Bắc công nhận lễ này, tuy nhiên ở miền Nam vẫn còn nhiều tiểu bang tổ chức tưởng niệm vào các thời gian khác nhau vì vấn đề nô lệ chủng tộc!
 
Sau Đệ Nhất Thế Chiến thì ý nghĩa của ngày lễ này được mở rộng ra hơn nhằm tôn vinh tất cả các quân nhân của Mỹ đã hy sinh trong bất cứ cuộc chiến tranh nào để bảo vệ tự do, hòa bình, dân chủ trên thế giới.
 
Tuy vậy mãi đến năm 1971, khi Quốc Hội Hoa Kỳ thông qua “National Holiday Act” và chọn ngày Thứ Hai cuối cùng của Tháng Năm làm ngày lễ chính thức của liên bang thì ngày này trở thành ngày Lễ Tưởng Niệm Chiến Sĩ Trận Vong trên toàn quốc để đi viếng nghĩa trang, đài tưởng niệm, treo cờ rũ cho tới trưa theo giờ địa phương nhằm hồi tưởng về các quân nhân đã tử nạn trong quân đội!
 
Từ lý do đó, ngày nay ngoài các sinh hoạt kể trên, Memorial Day còn là một ngày lễ của “long weekend” vì vào chiều thứ sáu sau khi làm việc xong thì có nhiều gia đình đã đi chơi xa sang những tiểu bang khác cho tới chiều thứ hai mới trở về để chuẩn bị đi làm lại ngày hôm sau, tạo thêm một hoạt động vui chơi khác trong dịp này.
 
Như lệ thường, ngay từ sáng sớm ngày Thứ Hai cuối cùng của Tháng Năm, khi trời còn tỏa hơi sương lành lạnh, mờ nhân ảnh ấy thì tôi đã tới một nghĩa trang gần nhà, để tham dự Lễ Tưởng Niệm.
 
Tại đây đã có rất nhiều lá quốc kỳ nho nhỏ của Mỹ bay nhè nhẹ trong gió sớm, những bó hoa còn tươi nguyên được đặt ngay ngắn trên từng mộ phần người quá vãng từ hôm trước. Không lâu sau, xe cộ lũ lượt chạy vô con đường làng nhỏ hẹp, chẳng mấy chốc đã đậu kín hai bên đường. Nhiều gia đình với đủ nam, phụ, lão, ấu được cha mẹ chúng dẫn theo lần vào nghĩa trang nơi có thân nhân của mình đang an nghỉ tại đó để thăm viếng trong niềm nhớ thương mất mát.
 
Rồi một chiếc xe buýt lớn chở đầy các ông già, bà lão trờ tới và dừng ngay cổng chính của nghĩa trang. Bước xuống xe, trong quân phục của đủ các binh chủng với huân chương được gắn đầy trên ngực áo; đó là những cựu chiến binh của chiến tranh Triều Tiên, Việt Nam…mà tôi có thể nhận ra nhờ hàng chữ ghi trên mấy chiếc nón họ đang đội. Đặc biệt còn có cả một cựu quân nhân thời Đệ Nhị Thế Chiến ngồi xe lăn cũng được người ta đẩy tới tham dự.
 
Buổi lễ này do chính quyền thành phố phối hợp với Hội Cựu Chiến Binh Mỹ tổ chức. Đúng chín giờ, một toán nghi thức tiến vào, một vị đại diện lên diễn đàn mời các cựu chiến binh tới vị trí hành lễ đơn sơ ngoài trời để bắt đầu buổi lễ. Một số quan khách bước lại gần, tụ tập bên những người lính già bước đi khập khiễng, mệt mỏi theo thời gian nhưng vẫn hăng hái trở về để tưởng nhớ đồng đội đã ngã xuống của mình!
 
Vị diễn giả mở đầu bài nói chuyện bằng cách nhắc lại lịch sử và ý nghĩa của Memorial Day. Kể lể những gian khổ mất mát, hy sinh gia đình, bản thân, cả tới sinh mạng để phụng sự quê hương của người lính cho tới nỗi đớn đau của nhiều gia đình hiện nay còn phải âm thầm chịu đựng vì sự mất tích của người thân trên các chiến trường vẫn chưa tìm được tung tích!
 
Sau phần vinh danh, và tri ân những cựu chiến binh Mỹ đã nằm lại trong các cuộc chiến tranh vì bảo vệ hòa bình, tự do, cho nhân loại trên khắp thế giới là phút mặc niệm để tưởng nhớ tới anh linh của các anh hùng đã tử trận nơi sa trường.
 
Dưới tàng cây to, giữa không gian im ắng, mọi người yên lặng cúi đầu mơ về quá khứ với ánh mắt xa xăm. Đứng lẫn trong dòng người đông đảo, tôi nghe lòng ai oán, não nùng lúc tiếng kèn trầm bổng cất lên. Ôi, đau đớn làm sao, buồn vương nỗi sầu!
 
Nắng lên khá cao, những tia nắng xuyên qua cành lá rớt nhè nhẹ lên bãi cỏ như ve vuốt. Các hoa nắng hờ hững rơi trên những bia đá lạnh, nằm im lìm rồi di chuyển chậm dần như thì thầm an ủi, âu yếm người đã khuất. Buổi lễ chấm dứt sau chừng độ một tiếng đồng hồ. Người có thân nhân ở đây thì nán lại viếng mộ, số khác lặng lẽ ra về. Tôi bước lửng thửng ra xe!
 
Trên đường đi, dư âm của buổi lễ vẫn còn trong tâm trí, hình ảnh của mấy vị cựu quân nhân già đi lựng chựng khiến tôi chợt nhớ tới vợ chồng vị cựu chiến binh tới tiệm tôi cách đây mấy tháng.
 
… Khoảng ba bốn giờ chiều một hôm, lúc tiệm vắng khách thì có đôi vợ chồng người Mỹ bước vô. Ông bà cũng khá lớn tuổi, tôi đoán chừng họ cũng xấp xỉ tám mươi chớ không ít! Trông cả hai khá yếu ớt vì dáng bà mảnh mai nhưng sang cả với mái tóc bạch kim còn ông thì gầy ốm và phải chống gậy!
 
Bà muốn làm “manicure.” Sau khi chào hỏi xã giao, tôi nói bà đi rửa tay và mời ông ngồi xuống chiếc ghế cạnh bên, đoạn sửa soạn mọi thứ. Lúc bà làm vệ sinh xong trở lại thì tôi cũng đã sẵn sàng và chỉ chiếc ghế trước mặt tôi mời bà an vị. Trong khi làm việc, tôi bắt chuyện cho khách vui, thỉnh thoảng tôi ngước lên nhìn bà thì mới để ý là bà còn có nhiều nét đẹp, ngày xưa chắc cũng là một mỹ nhân diễm lệ không chừng.
 
Lâu lâu tôi lại quay qua ông nói đôi điều cho ông không cảm thấy trống trải, lúc ấy tôi nhận ra ông có lẽ là một cựu chiến binh trong chiến tranh Việt Nam vì ông đội cái mũ lưỡi trai có in hàng chữ “Vietnam Veteran” trên đó. Bà thì dịu dàng, giọng thỏ thẻ như oanh vàng đang hót còn ông thì cũng rất nhẹ nhàng, nói chậm rãi như sương rơi nhưng là do sức khỏe yếu ớt!
 
Xong việc, bà phải ngồi chừng mười lăm phút để hơ tay cho móng khô vì bà chọn nước sơn thường! Đảo mắt ngó quanh thấy tiệm cũng thưa thớt khách, bà bắt chuyện, hỏi tôi người ở đâu? đến đây bằng cách nào.v.v..?
 
Lúc biết tôi là người Việt tị nạn, từng ở tù khá lâu vì vượt biên thất bại và chôn đời trong nhiều năm ở trại tị nạn do trại đóng cửa, bà “ồ” một tiếng lớn và quay qua ông. Bấy giờ tôi ngó sang ông hỏi khẽ ông có phải là cựu chiến binh Việt Nam không thì bà gật đầu vì ông chẳng nghe được. Đoạn bà nghiêng người sang ông nói nhỏ với ông rằng tôi cũng là người Việt Nam thì thấy cái miệng móm mém của ộng mấp máy, đầu gật gù như đã hiểu và nhìn tôi cười. Nụ cười của ông rất dễ thương!
 
Thấy vậy tôi buột miệng hỏi:
 
- When were you in Vietnam, sir? (Ông đã ở Việt Nam lúc nào, thưa ông?)
 
Nghe hỏi mình, ông nhích người lên nhướng mày ý chừng như chưa nghe rõ. Bà bèn lặp lại giúp tôi. Ông đáp:
 
- 1968.
- How long have you been there? (Ông đã ở đó bao lâu?)
- Two years! (Hai năm!)
- Where have you been in my country? (Ông đã ở chỗ nào trên quê hương tôi?)
- Central region! (Miền Trung!)
 
Ngẫm nghĩ giây lát như sực nhớ ra một điều khá quan trọng, tôi tiếp:
 
- How old were you at that time? (Khi ấy ông bao nhiêu tuổi?)
- Twenty! I was twenty years old when I went there. (Hai mươi. Tôi tới đó lúc hai mươi tuổi).
 
Trả lời xong, ông yên lặng, trở về với bản tính cố hữu của mình. Bà lên tiếng, phá tan sự im lìm, nói nho nhỏ với tôi như không muốn cho ông nghe rằng ông bị thương trong chiến tranh và được đưa về Mỹ chữa trị. Lành bịnh ông được giải ngũ, ông gặp bà khi ông bị PTSD (Post-traumatic stress disorder.)
 
Thấy ông bị bịnh và bị xã hội thời ấy ruồng bỏ, bà tội nghiệp ông. Từ thương hại cảm thông tới tình yêu, thương thật ông tự lúc nào bà không biết để cuối cùng bà chấp nhận lập gia đình với ông vì ngoài những lúc cơn bịnh phát tác ra thì ông rất hiền!

IMG_5278 (1)
TG Triều Phong và người cựu chiến binh Hoa Kỳ
(hình do TG cung cấp)
 
Nghe bà nói tự dưng tôi cũng cảm thấy xót xa, thương cho số phận của một con người từ rất xa xôi bỗng mang bịnh tật bởi đất nước mình nên tôi khẽ liếc sang ông và thấy ông nhỏ thó, ngồi bất động, tay phải mân mê đầu gậy, đôi mắt nhìn xa xăm vào cõi không như vô hồn, như đang nghĩ về các chiến hữu của mình đã ngã xuống trong cuộc chiến bởi tôi biết dù bà có thì thầm nhỏ mấy ông vẫn nghe được vì đó là giọng nói thân thương đã ở với ông suốt mấy mươi năm nên lâu lâu ông lại nhìn bà như chờ đợi điều gì ở nơi bà.
 
Bỗng nhiên da mặt ông co rúm lại xanh mét, bàn tay trái nắm chặt và thân hình giật giật nghiêng sang một bên như sắp ngã. Ông chợt đứng bật dậy, loạng choạng! Tôi hốt hoảng, nắm lấy tay bà bóp nhẹ như ra hiệu bà đừng nói nữa và ngó sang ông. Bà vội quay qua ông cựu binh, rồi nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay ông kéo ông ngồi xuống, thủ thỉ:
 
- Are you OK, honey? (Anh yêu, anh bình thường chứ?)
 
Nghe tiếng bà, gương mặt ông giản ra, một đổi sau từ từ hồng lên rồi dịu lại dần. Tôi thở phào nhẹ nhõm và để cho bầu không khí bớt nặng nề nên tôi không dám hỏi tiếp mà quay sang đề tài khác vui vẻ hơn:
 
- Did you have any Vietnamese girlfriend there? (Ông có bất kỳ người bạn gái Việt Nam nào ở đó lúc ấy không?)
 
Ông lại ngước mặt, nhướng mắt to lên, không hiểu. Bà thì thào vào tai ông. Người chiến binh già chợt giãy nãy, lắc đầu quầy quậy, gương mặt mắc cỡ của ông trông rất buồn cười:
 
- No, no! (Không, không!)
 
Nhìn bà cười, ánh mắt ngó ông trìu mến, tôi tin lời bà nói ngày xưa bà thương ông là thật. Còn chuyện tại sao bà lại thương một người bịnh tật thì tôi không biết vì như chính bà đã thú nhận bà còn không biết thì sao tôi biết được? Chuyện tình yêu thì có những cái không lý giải được?
 
Đột nhiên ông hỏi bà gì đó mà tôi không nghe được vì giọng ông nhỏ và lắp bắp quá. Bà đưa mắt nhìn tôi và nói với ông những gì tôi vừa thuật với bà. Nghe xong ông chép miệng. Bất chợt ông giơ bàn tay trái ra nắm chặt lấy tay tôi nói:
 
- I am really sorry to let you be in a hard situation! (Tôi thành thật xin lỗi đã để anh lâm cảnh ngặt nghèo!)
 
Cổ họng tôi nghẹn lại trước lời lẽ chân thành bất ngờ của ông mà không nói nên lời, mãi vài phút sau tôi mới bừng tỉnh đứng dậy vịn vai ông:
 
- Thank you for your service to my country, sir! (Thưa ông, xin cám ơn sự phục vụ của ông cho đất nước tôi!)
 
Ông bỗng thò tay vào túi quần móc ra một vật đưa tôi nhưng tay ông run run làm nó rơi xuống đất lăn dài. Tội vội vã chạy theo lượm nó lên đưa lại ông. Ông khoát tay từ chối bảo:
 
- I give it to you! (Tặng anh!)

IMG_2024
Tấm huy chương "Purple Heart" của người cựu chiến binh HK (hình do TG cung cấp)
 
Nhìn xuống tối thấy đó là một vật to tròn bằng đồng, lớn gấp đôi đồng bạc thường với hai chữ “Purple Heart” ở trên, chính giữa có hình một người da đỏ bên dưới có chữ “Medal” và các ngôi sao viền quanh. Lật ra mặt sau tôi thấy có thêm chữ “Combat Wounded” khiến tôi sửng sốt, bởi đó là huân chương danh giá của Hoa Kỳ dành cho những người bị thương trong chiến tranh. Sao bây giờ ông lại cho tôi?
 
Tôi lắc đầu:
 
- No, it’s yours! (Không, cái này là của ông!)
 
Vợ ông cũng ngạc nhiên, đứng lên bước lại gần ông, cúi xuống hỏi:
 
- You give it to him, don't you? (Anh cho anh ta, phải không?)
 
Ông gật đầu.
 
- But why do you want to give it to me? It's yours, sir. (Nhưng tại sao ông lại muốn cho tôi? Nó là của ông mà, thưa ông.)
- It is not true. I keep the true medal at home. This one is only a gift but I want to give it to you from my heart! (Nó không phải là cái thật. Tôi giữ cái huân chương thật ở nhà. Cái này chỉ là quà nhưng tôi muốn biếu nó cho anh bằng tấm lòng của tôi!)  
 
Tôi xúc động đứng lặng người không biết nói gì. Vợ ông đẩy tay tôi đang cầm cái huân chương trở lại gật đầu cười nhẹ:
 
- Keep it! (Hãy giữ đi!)
 
Lúc ông bà rời đi, tôi ngó theo cái dáng xiêu vẹo, nghiêng ngả bước khập khiễng không vững của ông với cây gậy mà cảm khái thở dài, lòng bùi ngùi bâng khuâng, thương cho người thương phế binh vì đất nước tôi mà tàn tật mang theo di chứng bên mình cả đời, kẻ khác lại bỏ mạng. Còn nỗi buồn nào hơn?
 
Nhờ họ hy sinh mà bây giờ chúng ta mới có tự do, sống yên bình hạnh phúc. Memorial Day thật sự là một ngày lễ vô cùng quan trọng, đầy ý nghĩa! Chúng ta phải nhớ ơn họ!
 

Triều Phong
OH, ngày 28 tháng 05, 2025
Viết cho những mùa Memorial Day.

 

Ý kiến bạn đọc
08/06/202511:09:21
Khách
Bản dịch tài liệu ký giả Sevareid phỏng vấn TT Ford về việc TT Thiệu tố cáo nuớc Mỹ bội tín đưa người dân Miền Nam đến cái chết khi ông từ chức. (PHỎNG VẤN TỔNG THỐNG GERALD FORD SAU KHI TỔNG THỐNG THIỆU TỪ CHỨC NGÀY 21 THÁNG 4 NĂM 1975)
"Sevareid: Thưa Tổng thống, một trong những phê bình của ông ấy (TT Thiệu) là Hoa Kỳ đã đưa người dân Miền Nam đến cái chết.
Ông có câu trả lời cụ thể nào cho lời cáo buộc đó không?
Tổng thống Ford: Có một số cam kết công khai và riêng tư được trao đổi vào năm 1972-1973, trong đó tôi nghĩ rằng Tổng thống VNCH có thể đã đi đến kết luận, như ông đã làm, rằng Chính phủ Hoa Kỳ sẽ làm hai điều:
– Một là, thay thế trang bị quân cụ trên căn bản một đổi một, để ông duy trì sức mạnh quân sự của mình ở mức đủ cao có thể đáp ứng bất kỳ thách thức nào của miền Bắc.
– Hai là chúng ta, với tư cách là một quốc gia, sẽ cố gắng thực thi các thỏa thuận đã được ký kết tại Paris vào tháng 1 năm 1973.
Bây giờ, thật không may, Quốc hội vào tháng 8 năm 1973 đã xóa bỏ cam kết thứ hai, tước đi của Tổng thống quyền sử dụng sức mạnh quân sự để thực thi các thỏa thuận đã được ký kết tại Paris.
Vì vậy, từ lúc đó chúng ta chỉ còn lại cam kết thứ nhất, và thật không may là việc thay thế trang bị quân cụ đã không được thực hiện."
Mỹ không cho TT Diệm thuơng thuyết hoà bình với Bắc Việt năm 1963, nhưng lại từ chối thực hiện cam kết của Mỹ qua HÐ Paris 1973 thay thế vũ khí một đổi một cho VNCH. Trong lúc thuơng thuyết Mỹ cũng cấm không cho phái đoàn VNCH thuơng thuyết trực tiếp với phái đoàn CS tại hội nghị Paris. Nhờ có quốc hội Mỹ giúp CS bằng cách biểu quyết ngân sách tháng 6/75 ngưng tất cả viện trợ cho Nam VN. Chánh phủ Mỹ phản bội Nam VN nhưng rất tốt với dân tị nạn VN. Cái lỗi của cấp lãnh đạo VNCH là mù quáng nhắm mắt giao vận mạng miền Nam cho Mỹ giết.
07/06/202517:55:48
Khách
Ông Duơng Văn Minh nói gạt TT Trần Văn Huơng, Ðại Sứ Pháp và Mỹ là chỉ có mình là đuợc CS chấp nhận thuơng thuyết nên Ðại Sứ Pháp, Mỹ, và tuớng Trần Văn Ðôn tin nên ép buộc TT Huơng giao chức TT cho ông Minh. Ðáng lẽ ông Minh phải nói thật giải pháp của mình là đầu hàng vô điều kiện rồi để TT Huơng, Ðại Sứ Pháp, và quân đội VNCH chọn lựa. Ông Minh còn gạt cả miền Nam la` phía CS chấp nhận hoà giải hòa hợp, CS trở thành nguời anh em phiá bên kia, khi nhậm chức lên đài phát thanh SG kêu gọi đồng bào đừng bỏ nuớc mà đi, rồi sau đó tuyên bố sung suớng đuợc làm công dân nuớc độc lập để quân cán chánh ở lại đi cải tạo, các thuơng gia không bỏ tài sản ra đi, trong khi đó thì ông Minh lén xin đi định cư tại Pháp . Những nguời bị ông Minh luờng gạt hoà giải, có kẻ mất hết tài sản, chết trong tù cải tạo, chết trên biển sau khi biết không sống đuợc với CS. Ðại sứ Pháp và TT Huơng bị ông Minh gạt có lẽ ân hận suốt đời. Ðáng lẽ các tuớng Ðôn, Minh, Thiệu, Khiêm phải ở lại VN như tuớng Có để chịu trách nhiệm làm miền Nam điêu linh mất nuớc. Làm tuớng phải chết theo thành.
07/06/202515:47:09
Khách
Lính Mỹ hy sinh chiến tranh VN vô ích vì chánh phủ Mỹ bất tài phản bội họ. Dân Mỹ bị phe CS tuyên truyền là Cộng sản là kẻ tốt đem lại hạnh phúc cho dân VN, Mỹ đem quân vào Nam VN chỉ là xâm lăng, nhưng báo chí truyền thông Mỹ không nói gì về 300 ngàn lính TC tham chiến. Lính Mỹ bị cựu chiến binh John Kerry đến quốc hội Mỹ tố cáo là tàn ác như lính của Thành Cát Tư Hãn. Vì vậy dân Mỹ phỉ nhổ chửi mắng lính Mỹ khi họ trở về đến nỗi cha mẹ lính khuyên con không mặc quân phục khi ra đuờng vì sợ con bị phản chiến tấn công. Nhưng các ông Tổng Thống Mỹ hèn nhát làm ngơ, không ai bênh vực lính Mỹ bị quăng vào chiến truờng theo lệnh của TT Mỹ. Cả thế giới biểu tình đòi rút quân Mỹ, nhưng không ai đòi 300,000 quân TC rút khỏi VN. Chỉ có cựu thống đốc California Reagan sau này làm TT mới tuyên bố chiến tranh VN là chiến tranh noble cao thuợng.
Lính VNCH dũng cảm có khả đánh giặc trong hoàn cảnh ngặt nghèo thiếu đạn thiếu phi pháo, nhiêu chiến truờng như Khánh Duơng, Phan Rang, Xuân Lộc, Trảng Bom phải chịu 1 chống 5 hay 1 chống 10 mà không bỏ chạy hổn loạn. Nhưng họ bị cấp chỉ huy phản bội, bỏ rơi tại Thuận An, Ðà Nẵng. Phải chịu cái nhục 80 ngàn quân đầy đủ vũ khí bị du kích và su VC trong chuà tỉnh hội DN giải giới mà không có giao tranh. Ly' do vì 9 vị tuớng Quân Khu I hèn nhát bỏ quân chạy truớc. Ngày 30-4-75 những đơn vị còn chien đấu đến chết quanh Sàigòn lai bị TT phản bội bắt phải buông súng đầu hàng vào làm nô lệ trong các trại cải tạo, mà không cho họ cơ hội di tản ra nuớc ngoài. Phải đợi đến 1980, mấy bậc phụ nữ như các bà Khúc Minh Thơ, bà Bích Lưu, bà Thanh Thuỷ, vv... mới ra tay cứu vớt xin TT Reagan can thiệp VN đóng cửa các trại cải tạo và đưa tù cải tạo trên 3 năm qua định cư tại Mỹ. Còn các ông im re.
Lính Mỹ và lính VNCH chịu nghiệt ngã vì bị cấp lãnh đạo phản bội, bỏ rơi . Lính VNCH bị bỏ rơi cho CS bắt làm nô lệ , giam đói, bắt các cấp tá úy VNCH hàng ngày phải đi gánh phân tuơi, phải ngã mũ cuí đầu chào mỗi khi lính CS đến để làm nhục. Tiếc rằng Tổng Cục CTCT và Bộ Thông Tin VNCH không thông báo truớc chế độ tù nô lệ gánh phân, cưa chân tay không thuốc mê, không trụ sinh, mỗi ngày chỉ cho ăn 1 chén bột mì, khoai, hay đánh tư sản mại bản ngăn sông cấm chợ của chế độ Cộng Sản cho quân cán chánh để họ lựa chọn đánh hay hàng, thay vì để Tổng Thống Minh bán đứng họ cho CS. Viết sách báo về chế độ cải tạo sau 1975 thì không giúp ích nhiều cho quân cán chính bă`ng những tác phẩm nhu Trại Ðầm Dùn do Nha Tuyên Uý PG xuất bản 1970, hay tác phẩm Nga Gulag Arpachilago nhưng Tổng Cục CTCT lại không cho học tập phổ biến rộng rãi. Thành ra gần 1 triệu quân cán chánh thơ ngây bị nhóm Hoà Giải Hò Hợp và CS luong gạt bắt làm nô lệ làm nhục trong trại cải tạo, nhiều nguời mất mạng.
07/06/202512:32:59
Khách
Nguời Việt tị nạn tại Mỹ là nhóm di dân tại Mỹ duy nhất tri ân vinh danh lính Mỹ tham chiến tại VN cho tự do của họ bằng cách bỏ tiền xây dựng các tuợng đài tri ân cựu chiến binh VN, tham gia và tổ chức lễ Memorial. Trừ Pháp có làm lễ D Day hàng năm, không có nhom di dân tại Mỹ ngoài VNCH và Pháp tri ân chiến binh Mỹ. Mỹ hy sinh rất nhiều cho Do Thái, kể cả bỏ VN, Ukraine để lo cho DT nhưng dân Do Thái dù giàu có thế lực cả trăm năm nay chỉ lợi dụng nuớc Mỹ nhưng không lập tuợng đài hay tham gia lễ memorial tri ân lính Mỹ. DT cũng lén bán kỹ thuật vũ khí của Mỹ như KT phi đạn Patriot cho Nga và TQ. Cả 500 triệu nguời Ðông Âu ngày hôm nay đuợc thoát khỏi CS hàng ngày khỏi sắp hàng mua nhu yếu phẩm là do hy sinh cuả lính VNCH, Mỹ, đồng minh tại VN và sau đó Afghanistan làm kiệt quệ kinh tế Nga Sô năm 1990. Dầu sao các cựu chiến binh VNCH đuợc Mỹ mở rộng vòng tay cứu vớt vẫn còn may mắn hơn lính Afghanistan bị Biden bỏ rơi năm 2023, rồi Trump không nhận nguời tị nạn, cấm nhập cảnh du lịch. Theo sự tố cáo cuả giáo hội Episcopal định cư nguời tị nạn, hàng ngàn nguời trong gia đình các Thông Dịch Viên cho quân đội Mỹ và nhà thầu vẫn chưa đuợc định cư tại Mỹ trong khi đó Trump lại ưu tiên nhận nguời da trắng xưa là dân Apatheid ở Nam Phi. Nguời Thuợng xưa tham gia lực luợng CIDG của Mỹ rồi đuợc dụ dỗ vào đạo Tin Lành, nay bị CS bức bách vì theo đạo Tin Lành phải chạy qua Thái Lan nhưng không thấy ai vận động lobby cho họ đuợc định cư, ngoài ông Nam Lộc. Nếu các ông truyền giáo Tin Lành Mỹ xưa không đến giảng đạo cho nguời Thuợng thì ngày hôm nay nguời Thuợng đã không bị bức bách vì nhóm họp nhà thờ Tin Lành tại VN. Hình như nguời Mỹ khi vui thì vỗ tay vào đến khi hoạn nạn thì nào thấy ai. Mỹ hồ hỡi đòi tung quân vào VN khi CS còn đánh du kích, đến khi CS tung cả sư đoàn với T-54, SAM, SA7, pháo 130 ly thì Mỹ bỏ chạy.
07/06/202500:52:45
Khách
TT Diệm không chịu cho quân đội Mỹ tham chiến tại VN vì ông biết truớc cái hậu quả chánh trị sẽ làm mất miền Nam nên Mỹ lật đổ TT Diệm để đưa quân vào. Mỹ chi tiêu gấp 10 lần phiá CS nhưng quân đội Mỹ bị TT Johnson trói tay không cho thắng trận cù cưa hon 5 năm (1965-1970) rồi Mỹ bỏ Nam VN cho CS để đổi lấy tù binh Mỹ về. Mỹ đổi cả Ðông Duơng để đổi lấy 580 tù binh Mỹ thì hoá ra lính Mỹ bị bắt làm tù binh là cái nợ vô giá mà VNCH phải trả. Các tuớng lãnh đạo VNCH ham tiền hối lộ cuả Mỹ mà không biết cai giá phải trả để lấy tù binh Mỹ về là Nam VN. Nếu 1975 Mỹ chịu tiếp tục viện trợ VNCH thì miền Nam đã không bị xoá sổ. Sau khi Mỹ tháo chạy các ông tuớng lãnh đạo đưa vợ con tài sản cả triệu đô la đi truớc, rồi CIA lại cho thêm 1 chiếc C118 chất đầy hành lý chở ông Thiệ và Khiêm qua Ðài Loan mà theo CIA Frank Snepp ông nghe kim loại trong các bao bố va chạm leng keng. Ông Kỳ cũng đưa vợ con tài sản đi truớc. Nguợc lại các ông lãnh đạo dân sự như Phan Huy Quát, Trần Văn Huơng có liêm sĩ khí phách không bỏ chạy không hàng địch quân nhu các tuớng lãnh đạo VNCH. Nhưng khi qua đến Mỹ thì các ông tuớng lãnh đạo ăn một mình làm ngơ không đóng góp 1 xu giúp nguời VN tị nạn tại các traị hay các chiến hữu Thuơng Phế Binh bị kẹt lai VN. Ông Kỳ khi sang Mỹ thì trở cờ tung hô thủ tuớng CSVN để làm ăn tại VN. Theo KQ Truờng Sơn Lê Xuân Nhị thì ông Kỳ sang Mỹ chỉ ăn quỵt không trả tiền tại các quán ăn của anh em KQ. Khi còn sống thì Kỳ tung hô CS nhưng khi chết thì đòi phủ cờ VNCH.
Nguời đứng ra khởi xuớng giúp TPB VNCH là Thuợng Toạ Thích Không Tánh, sau bị CS bức bách ông chuyển hoạt động qua nhà thờ Chúa Cứu Thế đuờng Kỳ Ðồng. Ðặc biệt những nguời góp sức vận động đóng cửa các trại cải tạo và đưa HO sang Mỹ gồm hai bà Khúc Minh Thơ và bà Bích Lưu, bạn gái của một TNS Mỹ , còn các ông chóp bu VMCH đem cả triệu đô la sang Mỹ không ai đóng góp.
Cái sai lầm của TT Johnson là đem quân Mỹ vào VN quá tốn kém. Nếu ông chỉ giúp VNCH gầy dựng quân đội đánh CS chẳng hạn như thành lập 2 sư đoàn Dù, 2 sư đoàn TQLC, 4 sư đoàn BÐQ, trang bị súng AR 15, tăng M48, pháo 155 ly, hoả tiễn TOW, máy bay oanh tạc khu trục, giang tốc đỉnh PCF, vv thì rẻ hơn là chi cho 500 ngàn lính Mỹ tham chiến. Khi quân VNCH bị vây quanh Phan Rang hay Xuân Lộc thì trang bị cho KQ VNCH vũ khí nguyên tử giải vây. Nay Nga dang tung quân vào Ukraine và họ cũng cho họ quyền xài vũ khí nguyên tử nếu Ukraine bao vây quân Nga. Trói tay quân Mỹ và VNCH là cái lỗi lầm tai hại của TT Johnson và BT QP McNamara. Trong muà hè đỏ lửa 1972, TT Nixon cũng có ý định xài vũ khí nguyên tử để tiêu diệt quân CS nhưng bị Kissinger ngăn cản. Mỹ giàu có nhưng Miền Nam không đuợc Mỹ giúp để tư vệ hết mình, trong khi đó khối CS ngheò nhịn ăn nhịn mặc hết mình giúp CSVN xâm lăng miền Nam đến giờ cuối cùng. Năm 1975, phía CS bắn 100 ngàn trái pháo, thì VNCH chỉ bắn đuợc 10 ngàn trái, CS tung 1000 T-54 vào chiến truờng đánh với 100 M-48 và 200 M-41 thì VNCH phải thua. Lính Mỹ chiến đấu hết lòng cho Nam VN nhưng chánh phủ Mỹ không hết lòng và không cho họ thắng. Sau này ông sử gia Mark Moyar viết cuốn sách Triumph Foresaken hối tiếc về việc chanh phu Mỹ vụng về sai lầm bỏ lỡ cơ hội chiến thắng. Năm 2024 Giáo Sư Stephen Young viết sách tố cáo Kissinger phản bội đồng minh VNCH. Nếu không có bàn tay Do Thái, quốc hội Mỹ tiếp tục viện trợ VNCH thì có lẽ Nam VN không lọt vào tay CS.
06/06/202508:02:04
Khách
Một câu chuyện cảm động .

Trong cuốn The Lost Mandate Of Heaven, tác giả Geoffrey Shaw- Phụ tá giáo sư về lịch sử học cho trường Ðại Học Quân Sự Hoa Kỳ.- lên án chính quyền Kennedy vào năm 1963 đã quyết định lật đổ chính quyền Ngô Đình Diệm bằng cách xúi dục một cuộc đảo chánh vào ngày 1 Tháng Mười Một, 1963, do một nhóm tướng lãnh Việt Nam tổ chức, mà người cầm đầu là Đại Tướng Dương Văn Minh.
Tác giả kết luận là sai lầm của chính quyền Kennedy đã làm mất đi cơ hội duy nhất có thể chiến thắng được Cộng Sản tại Việt Nam và hậu quả vô cùng tai hại là đã khiến cho Hoa Kỳ bị lún sâu vào cuộc chiến, làm chết hơn 58,000 chiến binh Hoa Kỳ và nhiều thế hệ người Mỹ bị “hội chứng Việt Nam” cho tới nay vẫn chưa hoàn toàn hồi phục nổi.

Nhà báo Úc Wilfred Burchett kể rằng những nhà lãnh đạo cộng sản Việt Nam chào đón cuộc đảo chánh lật đổ Ngô Đình Diệm như một “món quà”, “Người Mỹ đã làm chuyện mà chúng tôi đã không thể nào làm được trong chín năm trời, đó là loại bỏ Diệm.”

Thượng nghị sĩ Hoa Kỳ Mansfield : Nếu ông Diệm bỏ đi hay bị lật đổ, HcM có thể đi bộ vào và chiếm Việt nam không có khó khăn nào”.

Thượng Nghị Sĩ Mike Mansfield được sử gia Seth Jacobs nhắc đến là vào giữa năm 1965 khi gần 200,000 quân nhân Mỹ đến VN, đã nói: “Chúng ta đang trả giá cho tội ác đã loại bỏ Tổng thống Diệm”.

Tổng Thống Richard M. Nixon viết trong tác phẩm “No More Vietnams” : “Lỗi lầm tệ hại nhất của chúng ta là đã xúi dục lật đổ tổng thống Diệm năm 1963…”.
06/06/202507:55:18
Khách
Chủ Tịch Quốc Hội Hoa Kỳ là John Mac Comick và Dân Biểu Edna Kelly : “….Kennedy đã lầm lạc, gởi con gấu già lạnh lùng đầy nanh vuốt Henry Cabot Lodge đến quê hương đau khổ ngập tràn của VN để ủng hộ những tướng lãnh VNCH – là những con người đang ôm ấp giấc mơ tranh danh đoạt lợi, tranh bá đồ vương và tranh quyền cướp nước “.

Tài liệu Bộ Quốc Phòng “The Pentagon Papers” xác nhận Mỹ đã nhúng tay vào việc lật đổ tổng thống Ngô Đình Diệm: “….Về cuộc đảo chánh lật đổ Ngô Đình Diệm, chính phủ Mỹ phải hoàn toàn chịu trách nhiệm. Từ tháng 8 – 1963, chúng ta đã ban hành nhiều biện pháp, nhằm cho phép, tán thành, khuyến khích các tướng lãnh người Việt đứng ra làm cuộc đảo chánh và chúng ta hứa hẹn sẽ hoàn toàn hậu thuẫn một Chính phủ kế nhiệm ".

Cuốn băng dài 30 tiếng đồng hồ do thư viện Johson Library ở Austin, Texas, công bố ngày 28.2.2003 có đoạn : “… ngày 1.2.1966, Tổng thống Johnson đã gọi điện thoại cho Thượng Nghị Sĩ Eugene McCarthay
“…Ông nhớ, lúc đầu họ nói với tôi về Diệm. Ông ta tồi tệ và ông ta phải bị giết. Vì thế, chúng ta đã giết ông ta. Tất cả chúng ta đã họp lại với nhau và sử dụng một bọn ác ôn côn đồ đáng nguyễn rủa để hạ sát ông ta. Bây giờ chúng ta không có sự ổn định chính trị [ở Miền Nam Việt Nam] từ lúc đó.” (Trích)
06/06/202507:47:00
Khách
Giám đốc Sở Thông tin Huê kỳ John Mecklin viết: ” Tổng thống Ngô Đình Diệm đã tự sát chính trị hơn là khuất phục áp lực của Hoa kỳ mà Tổng thống Diệm cho là vi phạm chủ quyền Việt Nam ...Công việc mà chính phủ Hoa kỳ làm tại Việt nam là thiết lập một chính quyền trong bóng tối, để điều khiển tất cả hoạt động về mọi mặt của Miền Nam Việt Nam . Chính sách áp đặt chính phủ và nhân dân Việt nam phải tuân hành theo quyết định của Hoa kỳ là chính sách thực dân mới”.

Tiến sì Philip Catton về chế độ Ngô Đình Diệm:"Trong khi người Mỹ lo ngại về Diệm, thì ông Diệm cũng lo ngại về Mỹ. Ông vui lòng chấp nhận hỗ trợ quân sự và kinh tế của Mỹ, nhưng không sẵn sàng lắng nghe lời khuyên của Mỹ. Ông không tin người Mỹ biết gì nhiều về Việt Nam hay có nhiều hiểu biết chính trị ".

Nữ ký giả Marguerite Higgins - giải Pulitzer phóng viên quốc tế - viết “Kẻ thù cộng sản là thứ lọc lừa trí trá rất tinh vi. Những người Mỹ thay vì phải học nơi ông Diệm khi đến Việt Nam,thì họ đã cưỡng ép trói buộc ông phải làm theo lời cố vấn của họ trong lúc những hiểu biết về kẻ thù cộng sản của họ rất mù mờ, mù mờ như con tàu đi trong sương đêm vì lạc lối.”

Sử gia Trần Gia Phụng:” Từ tháng 8-1962, Joseph A. Mendenhall, cố vấn chính trị Tòa đại sứ Hoa Kỳ tại Sài Gòn, đã đề nghị loại bỏ tổng thống Diệm, vợ chồng Ngô Đình Nhu và những người trong gia đình ông Diệm, bằng một số nhân vật khác, vì các ông Diệm Nhu không chịu thay đổi lề lối làm việc dù bị Hoa Kỳ áp lực. (Chính Đạo, nb. I-C, sđd. tt. 256-257.) Lề lối làm việc ở đây có nghĩa là chủ trương chính sách của tổng thống VNCH. Như thế, có nghĩa là người Hoa Kỳ có ý định loại bỏ tổng thống Diệm trước khi xảy ra biến cố Phật giáo vào tháng 5-1963 “.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 195,303
Các cháu vừa được ông Nội chở đi ăn 'hamburger", sau giờ học về, mở cửa chạy vào quăng cặp sách trên kệ, nhảy tới ôm Bà hôn tới tấp: - Ăn no lắm Bà ơi. Bà vẫn nằm yên trên ghế sofa: - Bà dặn bao nhiêu lần rồi, về nhà phải nói tiếng Việt, không uổng công Ông đã đưa đi đón về học lớp Việt Ngữ bao nhiêu năm nay. Hai hôm nay bệnh đau lưng tái phát, nên Bà bớt làm công việc nhà. Mấy chục năm trước bà đã bị mổ kéo dài mấy tiếng đồng hồ, con cháu lo sợ Bà không qua khỏi, nhưng khi thấy Bà tỉnh lại cả nhà mừng rỡ tạ ơn Phật, Chúa. Bà đang làm ăn phát đạt phải dứt khoát buông bỏ, sang tiệm nghỉ ngơi. Tiếng cháu Út: - Bà cần con bóp tay chân không? Cháu khác: - Bà muốn gì nói con giúp nha, Bà ăn chưa? Hai cháu còn lại vuốt những sợi tóc loà xoà phủ trên trán Bà “Nội đừng làm gì nữa nhé, nằm nghỉ cho khỏe.”...
Ngày giỗ đầu tiên của mẹ. Cả nhà im lặng cắm cúi ăn. Mọi người tránh nhìn vào nhau, như thể đang tìm cách không làm đau lòng người khác bằng những kỷ niệm quá sâu sắc. Thi thoảng, họ trao đổi với nhau những câu rời rạc, nhưng tuyệt nhiên, không ai nhắc đến từ “Mẹ“, cố tình xem đây là bữa ăn bình thường, không phải là giỗ mẹ. Nỗi đau mất mẹ như vết thương còn quá mới, không ai dám chạm vào, sợ làm những giọt nước mắt ứa ra. Nhưng dù cố gắng thế nào, mẹ vẫn hiện hữu trong từng ngóc ngách ngôi nhà. Bình thường, bữa cơm nhà bao giờ cũng rộn ràng. Gia tài có hai đứa con gái, mà khẩu vị thật khác nhau. Vậy mà mẹ vẫn cố gắng chìu ý từng đứa.
Từ lúc sanh ra, hai chị em tôi rất ít khi gặp ba, chỉ biết có mẹ. Sau này chúng tôi mới nghe mẹ kể, ba là người lính Việt Nam Cộng Hòa (VNCH), ít về nhà. Khi chúng tôi hơi lớn lên một chút thì ông đã tử trận oai hùng vào dịp Tết Mậu Thân 1968, năm tôi mới được bốn tuổi và chị sáu tuổi. Mẹ là một người phụ nữ hiền lành, mảnh mai, đẹp và quyến rũ, ai gặp mẹ, nói chuyện với mẹ là khó có thể quay lưng, nên cuộc đời mẹ thật truân chuyên, trong thơ Nguyễn Du có câu: Trăm năm trong cõi người ta Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau (Kiều-Nguyễn Du)
Ngày tháng trôi qua vùn vụt, mới đó đã nửa thế kỷ từ khi Cộng Sản cưỡng chiếm miền Nam. Năm nay hình như cơn buồn của người dân tỵ nạn tăng lên nhiều hơn, nỗi nhớ, nỗi uất hận cũng thấm đậm hơn. Tôi thấy nhiều hội đoàn xôn xao chuẩn bị ngày tưởng niệm mất nước trong “tháng Tư Đen” sớm hơn, thay vì những năm trước chỉ vào cuối tháng.
1975. Tháng Tư, thị trấn Sparks, tiểu bang Nevada. Ba chị em ngồi dán mắt trước cái tivi đài Mỹ đang chiếu tin tức thời sự. Màn hình hiện lên bản đồ hình chữ S có tên của ba thủ đô Hà Nội - Huế - Sài Gòn. Đường vĩ tuyến 17, chia cắt hai miền Bắc Nam rõ rệt. Bắt đầu từ Tháng Hai năm 1975 tôi đã theo dõi tin tức Việt Nam nhiều hơn, khi chiến trận giữa Bắc Nam ngày càng sôi động, cũng nhờ mấy bài báo cắt ra do Ngọc Anh em tôi gởi qua. Họ đưa hình bản đồ chữ S lên, Miền Bắc sơn màu đỏ, rồi màu đỏ vượt khỏi vĩ tuyến 17 tràn xuống Miền Nam. Màu đỏ lan xuống tới đâu, tôi rớt nước mắt tới đó...
Thông thường người đời hay nói con cái là hạnh phúc của cha mẹ. Hơi bi quan một chút thì người ta nói con cái giúp cho vợ chồng sống với nhau trọn đời vì con cái giúp họ tập trung vào chúng thay vì nhìn nhau và gây lộn mỗi ngày. Ở phía tiêu cực thì có người cho rằng con cái những chiếc gông mà bố mẹ phải đeo suốt đời. Người Mỹ thì nói rằng con cái giúp cho bố mẹ sống lại đời mình. Nghĩa là, khi có con, nhìn các con đi học mẫu giáo, rồi tiểu học, rồi trung học, bố mẹ như sống lại đời mình lần thứ hai. Họ cũng nói rằng con cái giúp bố mẹ thay đổi và trưởng thành hơn. Tất cả các lối suy nghĩ trên có lẽ đều đúng. Riêng bài này, xin chỉ tập trung vào cái nhìn tích cực của người Mỹ.
Ngôi nhà của họ nằm trên một làng nhỏ ven biển, nơi quanh năm chỉ có nắng và gió. Cuộc sống họ thật đơn sơ, bình yên như tiếng sóng biển rì rào bên ghềnh đá lở; ngày hai lần anh Hai vác tấm lưới cũ trên vai giong thuyền ra khơi vào sớm tinh mơ, rồi trở về lúc chiều tà với tôm cá nhảy lách tách trong thúng. Chị Hai ở nhà loay hoay với mớ hải sản khô, canh chừng thời tiết mưa nắng bất thường của ông trời. Chỉ cần sơ sẩy một chút là bao nhiêu công cán của hai vợ chồng bỏ sông bỏ bể. Cái ăn của con người ở đây luôn khó khăn vì phải phụ thuộc vào thiên nhiên, mà thiên nhiên nơi vùng biển khô cằn này đa phần là khắc nghiệt.
.Mỹ bỏ rơi Miền Nam Việt Nam. Người lính Mỹ cuối cùng rời khỏi Việt Nam năm 1973. Bàn cờ thế cuộc đã thay đổi, những người lính Việt Nam Cộng Hòa đã chiến đấu trong đơn độc và tuyệt vọng. Trong những ngày cuối cùng 30 tháng Tư 1975, dân chúng gồm cả lính tráng hay nhân viên công sở của Việt Nam Cộng Hòa đã tiêu hủy, xé đốt hết những giấy tờ hình ảnh có liên quan đến “ngụy quân ngụy quyền” vì sợ Việt Cộng trả thù. Trong khi chồng Mai còn kẹt lại ở đơn vị chưa thấy tăm hơi, Mai đã thay anh đốt đi nhiều hình ảnh lính tráng từ lúc anh tốt nghiệp quân trường Thủ Đức KBC 4100 đến những hình ảnh khác, cứ hình nào anh mặc đồ lính là Mai nhắm mắt nhắm mũi cho vào ngọn lửa...
Chiếc xe bus “Greyhound” lăn bánh chầm chậm vào bến ở Sacramento, miền Bắc của tiểu bang California vào một buổi chiều thu năm 1999 rồi từ từ dừng lại. Tôi bừng tỉnh khi đang ngồi quan sát cảnh vật bên ngoài, bởi mọi thứ, mọi người ở đây đều lạ lẫm đối với tôi vì tôi chỉ mới tới định cư tại quốc gia này có hai tháng thôi! Đứng dậy, vác chiếc ba lô đang để dưới gầm ghế lên vai tôi bước theo những người đi trước rời khỏi xe.
Ba thế hệ gồm có ông bà, cha mẹ và các cháu nội, ngoại cùng sống chung với nhau dưới một mái nhà là chuyện bình thường, cũng có thể xem là nét đặc trưng của văn hóa Việt Nam, ảnh hưởng phần nào nền văn hóa Trung Hoa từ phương Bắc hơn ngàn năm trước. Tên gọi bằng chữ Hán Việt TAM ĐẠI ĐỒNG ĐƯỜNG nói lên được ý nghĩa cùng sự trân quý của giá trị truyền thống gia đình Việt Nam. Đó là sự đoàn kết, gắn bó các thành viên trong cùng một gia đình với nhau. Sau biến cố ngày 30/04/1975, nhiều gia đình Việt Nam rơi vào cảnh tan đàn, xẻ nghé, trôi dạt khắp nơi trên thế giới, hình thành những cộng đồng người Việt ở từng quốc gia khác nhau. mà lớn nhất là cộng đồng người Việt ở Mỹ, nơi tôi đang sống. Ngày 30 tháng 4 năm 1975 đến ngày 30 tháng 4 năm 2025 là tròn 50 năm. Nửa thế kỷ trôi qua tưởng chừng như là giấc mộng. Nghĩ gì đây và làm gì đây để đánh dấu 50 năm ngày mà có “cả triệu người vui thì cũng có cả triệu người buồn”?
Nhạc sĩ Cung Tiến