Hôm nay,  

Năm Mươi Năm - Ngày Quốc Hận

04/05/202500:00:00(Xem: 2935)
50 Năm 30 thang 4
50 Năm-Ngày Quốc Hận (hình do TG cung cấp)
 
Tác giả bắt đầu tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng 11, 2018, với bài “Tình người hoa nở”.  Cô tên thật là Nguyễn thị Minh Thúy, sinh năm 1955. Qua Mỹ năm 1985, hiện là cư dân thành phố Hayward thuộc Bắc Cali. Tác giả nhận giải Vinh danh Tác giả 2023. Bài viết kỳ này ghi lại nhiều sinh hoạt ở miền Bắc California trong “Tháng Tư Buồn” nhớ về Năm Mươi Năm – Ngày Quốc Hận.
 
Phần I

Ngày tháng trôi qua vùn vụt, mới đó đã nửa thế kỷ từ khi Cộng Sản cưỡng chiếm miền Nam. Năm nay hình như cơn buồn của người dân tỵ nạn tăng lên nhiều hơn, nỗi nhớ, nỗi uất hận cũng thấm đậm hơn. Tôi thấy nhiều hội đoàn xôn xao chuẩn bị ngày tưởng niệm mất nước trong “tháng Tư Đen” sớm hơn, thay vì những năm trước chỉ vào cuối tháng. 

Chủ Nhật ngày 6 tháng 4/ 2025 chương trình ca nhạc “Kỷ Niệm 50 Năm Sài Gòn Mất Tên” do Nhóm Thân Hữu Sài Gòn, ban nhạc Sài Gòn Nhớ và ông Lê Văn Hải, Hội Trưởng cơ sở Văn Thơ Lạc Việt (VTLV), cũng là Trưởng ban Báo chí Bắc Cali và chủ báo Thằng Mõ kết hợp tổ chức tại quán Coffee Lovers tọa lạc tại 1855 Aborn Rd. San Jose, Ca 95121. Cũng như bao nhiêu lần tổ chức, người hùng Lê văn Hải luôn khoản đãi phần nước ngọt free và phần quà sổ số trúng thưởng.

Quan khách đến dự quá đông, nhiều cụ già con cháu đẩy xe lăn vào ngồi lắng nghe những bài hát mang chủ đề “Chiều Nhạc Tưởng Niệm 50 Năm Sài Gòn Mất Tên” Những khuôn mặt trầm tư với mái tóc pha sương, ánh mắt trĩu buồn xa vắng. Năm mươi năm tưởng như mới ngày hôm qua, dù Sài Gòn đã bị Việt Cộng (VC) đổi tên, nhưng nó vẫn còn sống mãi, hằn sâu trong tâm trí, và cất giữ trong trái tim người dân miền Nam đang ở trong nước, cũng như đồng bào tỵ nạn đang sống lưu vong trên khắp thế giới.

“Sài Gòn ơi! Tôi đã mất người trong cuộc đời
Sài Gòn ơi, thôi đã hết thời gian tuyệt vời
Giờ còn đây, những kỷ niệm sống trong tôi
Những nụ cười nát trên môi
Những giọt lệ ôi sầu đắng...” (*1)

Tiếng hát vang lên trong không khí lắng đọng...hình ảnh Sài Gòn được mang danh Hòn Ngọc Viễn Đông nhộn nhịp đầy sinh động còn đâu nữa. Ký ức không thể quên được ngày 30/4 đen tối, tang thương bị Việt Cộng chiếm đoạt miền Nam. Niềm đau buồn của đất nước, đảo lộn cuộc sống đang ấm no hạnh phúc trở thành địa ngục chốn trần gian. 

“Năm 1954 ông bà Nội tôi đã đưa gia đình trốn thoát ban đêm lên Hà Nội, tới Hải Phòng xuống tàu di cư vào Nam vì có tên trong danh sách chôn sống địa chủ. Tháng tư/1975 lúc VC vào chiếm, những tiếng thở dài, những lời gào khóc đau đớn. Mẹ tôi, đôi mắt trũng sâu và quầng thâm qua một đêm thao thức, tuyệt vọng kéo tôi ra góc sân:

- Con cầm tiền thích gì thì mua ăn. Rồi đến tiệm thuốc tây mua thuốc rầy, mấy mẹ con cùng uống. Mẹ đã từng sống với họ rồi. Không chịu nổi đâu con.
Tôi quay lưng, tránh nhìn đôi mắt đầy nước mắt của mẹ, bước vội ra phố. Tôi đã không làm theo lời dặn mua thuốc vì đầu óc đang còn ngơ ngẩn. 

Cũng khoảng thời gian này, bà Nội đang ở với chú tôi tại Phan Rang đã nổi cơn điên, gào thét khi thấy lá cờ đỏ sao vàng: “Quân ăn cướp! Trả lại tài sản cho tao. Quân ăn cướp!” Nửa đêm bà Nội trốn ra khỏi nhà. Không biết bà chết, vùi thây nơi đâu, đến nay con cháu vẫn không có tin tức. Sau đó là những ngày đói rách cùng tận... Tinh thần mẹ con tôi bị khủng bố theo mỗi đợt họp cưỡng bách đi kinh tế mới, ép đi lao động thủy lợi.

Cha tôi hồi đó là Trưởng Cuộc Cảnh Sát. Sau hơn một năm rưỡi đi tù cải tạo về, bị cưỡng ép lên vùng kinh tế mới với dì Hai và bảy người em. Cha tôi lạnh lẹ mở lò gạch nên dân trên vùng kinh tế mới có việc làm. Ông vận động nhà cầm quyền địa phương, xin quyền lợi cho nhân công được lãnh tem phiếu và gạo mỗi tháng. Công việc trôi chảy nếu không nói là phát triển mạnh. Dưới thành phố bệnh viện, cơ quan, trường học lên ký hợp đồng mua gạch rất nhiều. Thế rồi chủ tịch kiểm soát vùng kinh tế mới đến mượn lò gạch và ngang nhiên chiếm trâu bò của em tôi (dùng vào rừng đốn củi). Cha tôi uất ức nghẹn ngào nói với con cháu “chưa thấy chế độ nào khốn nạn như vậy, mình bị ngã nó đạp cho xuống vực, mình vừa ngoi đầu lên nó lại ăn cướp công của tài sản”.
(trích từ bài viết “Nửa Thế Kỷ Nhìn Lại của tôi được in trong tuyển tập của hội Cô Gái Việt). 

Trở lại buổi chiều nghe nhạc trong không khí trầm lắng, tiếng hát buồn vời vợi đưa tâm hồn mọi người đi về miền quá khứ, tiếc nuối một Sài Gòn hoa lệ với biết bao kỷ niệm. Tôi thầm cám ơn ông Lê văn Hải đã tổ chức hàng năm cùng sự góp mặt của các ca sĩ. Những năm trước tổ chức tại Câu Lạc Bộ Mây Bốn Phương, Cà Phê Lover, và bây giờ là lần thứ 7, chúng tôi được thưởng thức những bản nhạc gợi hình ảnh quê hương yêu dấu xa ngàn trùng đầy tiếc nuối. 

Thứ Hai ngày 7 tháng 4 / 2025, theo tin của phóng viên thi sĩ Mạc Phương Đình cho biết “Tại tiền đình Quận hạt Santa Clara, Giám Sát Viên Betty Dương và Chủ Tịch Hội Đồng Giám Sát Otto Lee đề xướng cùng Cộng Đồng Việt Mỹ Bắc Cali, phối hợp với Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị Tây Bắc Hoa Kỳ, tổ chức buổi Thượng Kỳ và treo Cờ rũ VNCH để khởi đầu cho những chương trình tưởng niệm trong suốt tháng Tư, nhằm ghi nhớ và tưởng niệm một phần lịch sử chung của chúng ta.

Buổi lễ đã được long trọng khai mạc với hàng trăm các cựu quân nhân VNCH, các cựu chiến binh Hoa Kỳ và đồng hương Việt Nam tham dự. Theo dự kiến trong suốt tháng Tư, cờ Việt Nam Cộng Hòa sẽ tung bay tại trụ sở Hành Chánh của Quận Hạt, như một biểu tượng tưởng niệm những người đã hy sinh. Và như một ánh sáng dẫn đường cho hành trình tiếp tục gìn giữ các giá trị về tự do, dân chủ và nhân quyền”.

Chủ nhật ngày 13 tháng 4/2025, ông Lê Văn Hải hội trưởng của VTLV tổ chức buổi “Tưởng Niệm Tháng Tư Đen” tại County Hall (Isaac Newton Senter Auditorium 70 W Hedding ST. San Jose, CA 95110) được bảo trợ bởi Giám Sát Viên Hạt Santa Clara Betty Dương. Vẫn những khuôn mặt đáng kính của VTLV góp bàn tay đắc lực như thầy Phạm Thái lo bao quát, phóng viên Mạc Phương Đình, ông Hoàng Thưởng điều khiển nghi lễ chào cờ hát Quốc Ca Mỹ -Việt, Tiến sĩ Nguyễn Hồng Dũng mở đầu chương trình, ban nhạc Sài Gòn Nhớ do chị Thuý Nga đảm trách cùng các ca sĩ trình diễn, hai MC duyên dáng Hạnh Thảo, Thanh Loan phối hợp cùng ban Du Ca của ông Trương Tấn Mẫn, đặc biệt có cô xướng ngôn viên Đồng Thảo của đài phát thanh Quê Hương góp mặt.

Hội trường rộng với sự tham dự đông đảo của đồng hương. Sau phần phát biểu của những vị Dân Cử, Giám Sát Viên Betty Dương phát bằng tưởng lục cho ông Lê Văn Hải, phần tâm tình của Tiến Sĩ Nguyễn Hồng Dũng bày tỏ về ý nghĩa đau buồn của mùa quốc hận. Tiếng nhạc vang lên quyện vào giọng hát.
 
Tự do ơi tự do! tôi trả bằng nước mắt
Tự do hỡi tự do! anh trao bằng máu xương
Tự do ôi tự do! em đổi bằng thân xác
Vì hai chữ tự do! ta mang đời lưu vong ... (*2)
 
Tôi nghe mắt mình cay cay vì ca từ diễn tả về chuyện thuyền nhân vượt biển. Ký ức đi rất xa, xa khoảng thời gian từ 1980 đến 1985 mà tôi đã ghi lại trong câu truyện “Tháng Ngày Tìm Tự Do trước đây.

*

Hơn năm năm vất vả ngược xuôi tìm đường trốn ẩn, có lần trên đường đến điểm hẹn bị bể, bà con chạy tán loạn, tôi và đứa em trai chạy chui vào rừng sâu, nghe tiếng súng nổ bà con bị Công An hốt lên xe, họ lùng sục đến nửa đêm và tôi thoát nạn ở vùng Rạch Sỏi (Kiên Giang). Theo đuổi từ năm này qua năm nọ vẫn miệt mài không sờn chí. Có lần trốn cả nhóm bảy người (dòng họ bà con) trong rừng mấy ngày bị bắt còng tay đi vào làng, được dân miền Nam hiền hậu tốt bụng đem cơm nước, thức ăn xin tổ trưởng cho chúng tôi được dùng, sau đó vào nhà tù An Biên (Rạch Giá).

Ký ức khó quên nhất trong ngày tháng bị tù đày là: Công an coi tù chỉ một hố sâu chứa nước toàn đất sét và rong rêu vàng khè tạm gọi là chỗ... phát nước uống. Mỗi sáng họ mở cửa cho lấy nước từ đó uống, bà con không uống nổi với mùi tanh của nước bẩn, các chị có sáng kiến nấu cơm đổ nước đầy nồi, nước sôi chắt ra bình để cơm cạn chín, từ đó uống bằng mùi nước gạo. Mỗi chiều họ mở cửa cho ra vệ sinh và tắm bằng con đầm nước cũng đục ngầu sau khi đàn trâu tắm trước, chỉ khác chút là không cho trâu tắm chung với người. Ra tù chẳng còn tờ giấy hộ thân, sống chui lủi tránh con mắt công an, đi tới đâu  mua vé chợ đen, đêm ngủ chung với đám ăn xin vì không có giấy tờ tuỳ thân, không dám vào phòng trọ quanh bến xe.

Chuyến cuối cùng lọt đến đảo Pulau Bidong, được Ban Trật tự dẫn về căn gác ở chung hai chị độc thân. Sáng hôm sau nghe loa gắn trên các ngọn cây “Đây là tiếng nói của người dân tỵ nạn Cộng Sản trên đảo Pulau Bidong ...”, tôi mới thật sự biết mình còn sống, đã thật sự rời xa mảnh đất quê hương thân yêu, và ôm mặt khóc nức nở khi nghe Thanh Thúy hát “Ai về bến Ngự cho ta nhắn cùng. Nhớ chăng non nước Hương Bình! Có những ngày xanh...” *(3)

Ngày ngày ra bến đón những chuyến tàu tấp tới, lắm lúc chứng kiến cảnh phụ nữ được khiêng băng ca vào bệnh viện vì tàu bị hải tặc. Có em bé khoảng 15 tuổi ở đối diện trước mặt nhà, nghe những người đi chung chuyến với em, to nhỏ kể chuyện chuyến đi bị cướp, vét sạch tiền vàng, lôi phụ nữ qua tàu họ làm chuyện tồi bại, khi lôi kéo dằng co, em bé này đã khóc lóc gào to: “Lạy Chúa tôi, con đâu có tội tình chi?

Chị T nằm chung gác với tôi, kể chuyến đi của chị gồm mười một người, trên tàu chỉ có ba phụ nữ, trong đó một cô khoảng 18 tuổi đi cùng chồng chưa cưới. Hai tàu từ xa đến húc mạnh vào thuyền của chị tưởng chừng muốn bể đôi. Hải tặc nhảy qua lôi ba người phụ nữ, nó giở trò nhưng thấy chị đang có kinh nguyệt, tát mấy bạt tai mạnh xô chị xuống tàu. Hai cô kia chống cự rất mãnh liệt, nó xốc lên, hai cô vật xuống, cứ như vậy vài lần các cô đuối sức, chúng xé toạt áo, vài tên kềm giữ hai bên để tên khác cười man rợ bày trò khốn nạn trước mặt mọi người. Anh chồng chưa cưới chỉ biết ôm mặt gục đầu. Chúng bắt cóc hai phụ nữ đi luôn trong tiếng khóc nức nở của người chồng.

Tôi chuyển trại qua Sungei Besi (thủ đô của Mã Lai), được Cao Uỷ sắp xếp về khu Thanh Nữ Độc Thân sống chung phòng gồm mười chị em. Chị H cuối góc phòng ít nói chuyện, suốt ngày ngồi đan len, nét mặt ẩn hiện nỗi buồn sâu lắng nội tâm. Được biết tàu chị đi bị lạc hướng lênh đênh hơn một tháng, đói khát kiệt sức nướng thịt người ăn cầm cự nhưng rồi đều chết từ từ, chồng và đứa con trai chị cũng bỏ mạng, lúc gặp tàu quốc tế vớt chỉ còn lại vài người.

Chị A có chồng bên Mỹ, dẫn theo đứa con trai bảy tuổi vượt biên trên chiếc ghe vài người chỉ mình chị là phụ nữ. Gặp hải tặc kéo chị qua tàu, chúng dụ cháu nhỏ các món đồ chơi rồi hiếp chị. Chúng dội nước lạnh vào mặt chị, sau những lần chị bị ngất xỉu, thay phiên nhau làm chuyện tồi bại cho đến khi gặp tàu buôn, chúng phi tang tội lỗi bằng cách giao chị lại. Chị được bệnh viện chăm sóc tận tụy sau thời gian dài nằm liệt người. Mỗi sáng loa phóng thanh gọi tên chị lên kiểm tra sức khỏe, lúc trở về phòng chị cho xem thuốc ngừa thai và thuốc đề phòng bệnh Aids. May mắn tinh thần chị vững mạnh vượt qua chưa bị điên loạn.

Em C hay bị đau đầu thường lên bệnh viện khám, nguyên nhân tàu em gặp ba tàu cướp bao vây tấn công. Tàu đông phụ nữ sợ hãi nhảy xuống hầm trốn, em bị một tên cướp chụp đầu lôi lên trong khi em đang ôm chặt song sắt, tên cướp túm tóc kéo giật mạnh, đang lúc dùng dằng thì tàu tuần tra trên biển xuất hiện, bọn cướp phóng về tàu mình chạy nhanh.

Đáng lẽ tôi được chuyển qua Phi Luật Tân học ba tháng Anh Văn cũng như học về đời sống Mỹ, nhưng bên đó bị tình trạng ứ nghẹt người, nên được chuyển qua đảo Galang 2 của nước Indonesia. Nơi đây tôi sống chung bốn chị em ở dãy nhà dành riêng cho phụ nữ quay ra bìa rừng. Hằng ngày đến trường học, chúng tôi đi ngang qua khu Miếu được dựng dưới gốc cây đa rậm lớn. Nghe kể lại Miếu thờ hai chị em bị hải tặc hiếp, chờ đợi diện nhân đạo hơi lâu, hai chị em nhục nhã mỏi mòn rủ nhau ra đó treo cổ chết, bà con thương tâm lập Miếu thờ.

Hai chị em H và B chung phòng cũng kể tôi nghe: Trong chuyến đi bán chính thức của người Hoa năm 1977, cả gia đình được chia ra 2 tàu, hai em chứng kiến tàu ba mẹ bị đắm chìm giữa biển cả mênh mông, trước con mắt sững sờ của tàu còn lại, nhưng đành chịu bất lực. Hai em nói hình ảnh ấy luôn hiện lại trong giấc mơ đau nhói. 

Trong dòng họ bên chồng tôi có cháu gái, hai em gái con bà O ra đi mất tích biền biệt. Vợ chờ chồng đi tù về (anh tốt nghiệp Quốc Gia Hành Chánh), cả gia đình vượt biển gặp hải tặc giết hết đàn ông. Năm ngoái tôi được xem phim “Boat People” của đạo diễn Thanh Tâm từ Canada đem qua Mỹ chiếu trong ngày 30/4, có đoạn một nhân vật kể lại: Xác các em thiếu nữ đi chung một ghe tấp vào làng biển xa xôi, được dân chôn và lập nơi thờ, tôi giật mình liên tưởng đến hai dì cháu tuổi còn thanh xuân, đi trong một tổ chức nghe đâu chuyến đó chỉ toàn con gái. Tôi bị ám ảnh nặng đầu khi xem khung cảnh chiếu ngôi làng, muốn về kể cho người chị và bà O nghe, nhưng không có can đảm vì lo ngại khơi lại nỗi buồn cố lắng xuống đã gần 40 năm. 

Tôi nép thân trên mảnh thuyền mong mạnh sương gió
Như một người tìm đường về nơi đáy mồ
Tôi bước đi vì không muốn làm kẻ tội đồ
vì tôi muốn lại kiếp con người
muốn cuộc đời còn có những nụ cười... (*4) 

Tâm tư tôi đã trải mênh mông trên vùng biển, hình ảnh con tàu đêm giông bão như những chiếc thuyền giấy thả trên nước lụt chơi hồi còn nhỏ. Rùng rợn mỗi cơn sóng ào đến cao ngất phủ xuống con thuyền nghiêng sát mặt nước. Tiếng la hét, tiếng đọc kinh râm ran, tiếng người điều khiển “bà con bình tĩnh tát nước ra, nước đang ngập đầy”, chỉ một tích tắc thuyền sẽ chìm hoặc lật trong đêm tối mực. Tiếng ói mửa thi nhau vào đầu, vào mặt, mùi hôi tanh của kinh nguyệt, ngồi ngâm mình trong nước lạnh cóng, tôi đuối sức nghĩ mình sắp chết, lơ mơ tự hỏi thầm “cha mẹ có linh ứng gì không? con sắp ra đi rồi...” nhưng số còn sống, không bị gặp hải tặc và ký ức chưa bao giờ quên cuộc vượt biển liều lĩnh, tìm một phần sống trong 99 phần chết.

*

Thứ Bảy ngày 26 tháng 4/2025, tại tiền đình Quận Hạt Santa Clara số 70 West Hedding St San Jose, CA 95110, Uỷ Ban Chấp Hành Cộng Đồng Việt Mỹ tổ chức “Đại Lễ Tưởng Niệm 50 Năm Quốc Hận 30 Tháng Tư”.

Chúng tôi đến sớm mang tâm trạng hồi hộp khi thấy các anh lính Việt Nam Cộng Hoà mặc quân phục theo từng binh chủng. Hình ảnh oai hùng của một thời còn sôi sục tinh thần chiến đấu chẳng chịu buông, nhưng vận nước nổi trôi đành theo số mệnh. Các anh đã bị tù đày nơi chốn rừng sâu, bị đọa đày bởi quân Cộng Sản thâm độc hiểm ác. Nhắc đến chuyện tù tội, không làm sao kể hết chuyện dài của các anh đi “cải tạo” mà tôi được nghe kể lại trực tiếp, hoặc đọc nhiều sách như “Đời Tù Một Thiên Nga” của Nữ Tình Báo Thiếu Tá Thanh Thủy, “Con Trâu Đâu Có Cải Tạo” của Nhạc Sĩ Lê Hữu Nghĩa, tôi nhớ nhất hai câu nói của người tù và cán bộ: 

Người tù:
- Thưa cán bộ, muốn gia tăng năng suất lao động, ở trại có nuôi một bầy trâu mấy chục con sao không sử dụng để kéo bừa. 
Cán bộ: 
- Các anh cải tạo chớ con trâu đâu có cải tạo mà bắt nó kéo bừa. 

Mời đọc truyện ngắn trong đường dẫn dưới đây để thấm nỗi tù đày nhục nhã bị bóc lột dã man tàn nhẫn không thể tưởng.
Thật là đau lòng uất nghẹn: họ đã ký kết hiệp định ngừng chiến nhưng lại vi phạm trắng trợn, lì lợm cố chiếm miền Nam cho bằng được, để biến một miền Nam đang sung túc bị lộn ngược nghèo đói và lạc hậu. Tôi nhớ năm 2015, giai đoạn này còn đi làm, nhưng nghe cuốn phim “Ride the Thunder” (Cưỡi Ngọn Sấm) của ông Richard Botkin đã từng là vị cố vấn sát cánh với Trung Tá Thủy quân Lục chiến Lê Bá Bình (người thật việc thật) thời chiến tranh Việt Nam. Tôi đi làm về sớm để được xem phim tại rạp, phim chiếu cảnh tù đày của người lính VNCH khiến ai cũng nín thở, đau lòng phải khóc, con mắt mọi người đỏ hoe khi ra khỏi rạp. 

Xin trích lời nhận xét: 
 “Sự thật những người lính quân đội Việt Nam Cộng Hòa là những người quả cảm. Không ai muốn ngừng chiến đấu cả. Miền Nam Việt Nam đã gần đoạt được chiến thắng rồi. Nhưng họ phải bỏ súng vì Hoa Kỳ quyết định không hỗ trợ, không viện trợ nữa, trong khi miền Bắc vẫn tiếp tục được Nga và Tàu hỗ trợ. Còn nhiều sự thật nữa mà ông Richard Botkin muốn đưa lên màn ảnh. Sự thật về sự tàn ác của bên thắng cuộc tại những trại tù cải tạo.”

Sự thật về những người vợ có chồng đi cải tạo vừa bươn chải lo cho con, vừa đối phó với mọi khó khăn của cuộc sống, vừa chắt bóp thăm nuôi chồng, vừa mòn mỏi đợi chờ, cho đến ngày chồng hoặc được thoát khỏi ngục tù hay được tin chồng đã chết. Ông Richard Botkin cho biết cũng vì mục đích trả lại sự thật cho lịch sử mà ông muốn biến cuốn “Ride the Thunder: A Vietnam War Story of Honor and Triumph” thành phim.

Giờ đây nhìn những bộ quân phục, tôi lại liên tưởng câu chuyện của Trung Tá Võ Vàng chồng bà Đường (hiệu trưởng trường Nữ Trung Học Quảng Ngãi), đã bị Việt Cộng lừa xuống suối một mình, bắn ngang nhiên nhiều phát đạn, đổ tội Trung Tá trốn trại (bạn tù kể lại), thật vô cùng dã man trong trại tù “cải tạo” và khi có dịp về Nam Cali thăm, Cô thường nhắc lại, nay thì Cô và Trung Tá Võ Vàng đã gặp nhau bên kia thế giới.

Chủ Nhật 27 tháng 4/ 2025 có 2 nơi tổ chức lễ:
1/ Khu Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị Tây Bắc Hoa Kỳ tổ chức “Lễ Giỗ Và Tưởng Niệm Anh Linh Các Chiến Sĩ Dân-Quân- Cán - Chính Việt Nam Cộng Hoà Tuẫn Tiết trong ngày 30/4 /1975” tại 2670S.White RD #175 San Jose CA 95148.
2/ Cộng Đồng Việt Nam Bắc Cali tổ chức” Tưởng Niệm Quốc Hận Lần Thứ 50” tại 1141 East William Street, San Jose CA 95116.

Thứ Tư 30/4/2025 có 4 nơi tổ chức lễ:
1/ Buổi sáng: Lực Lượng Sĩ Quan Thủ Đức/QLVNCH tổ chức “50 Năm Tưởng Niệm Quốc Hận 30/4/75 & Lễ Truy Điệu Quân Dân Cán Chính VNCH và Các Vị Tướng Tá Tuẫn Tiết” tại Tượng Đài Chiến Sĩ Việt Mỹ “Thank You America” (Khu Công Viên Vườn Truyền Thống Việt) 1499 Roberts Ave, San Jose, CA 95112 lúc 9 giờ.
2/ Buổi sáng: Liên Hội Cựu Quân Nhân tổ chức “Lễ Thượng Kỳ và Rũ Kỳ” tại Tiền Đình Toà Thị Chính Thành Phố San Jose, số 200 E. Santa Clara St, San Jose CA 95113, được sự quan tâm, phối hợp của chính quyền Thành Phố lúc 11 giờ.   
3/ Buổi chiều: Tuổi trẻ Vietnamese American Roundtable tổ chức chủ đề “50 TH Anniversary Commemoration of The Fall of Sài Gòn. Honoring History, Shaping Tomorrow” tại City Hall Rotunda 200 East Santa Clara Street, San Jose CA 95113. 
4/ Buổi chiều: Tại Đền Thánh Tử Đạo Việt Nam 685 Singleton Road, San Jose CA 95111: “Lễ Dâng Hương Tưởng Niệm 50 Năm Tháng Tư Đen, Thánh Lễ cầu nguyện cho những thuyền nhân đã chết trên đường vượt biển”
Mùa Quốc Hận năm nay, các hội đoàn thay phiên nhau tổ chức Lễ Tưởng Niệm ngay từ đầu tháng Tư. Thật quý hóa thay những tấm lòng yêu nước Việt Nam Cộng Hòa. Chân thành cám ơn các hội đoàn.

Chú thích:                                                     
(*1) Sài Gòn Ơi Vĩnh Biệt- NS Nam Lộc
(*2 & 4) Xin Đời Một Nụ Cười - Nam Lộc 
(*3) Đêm Tàn Bến Ngự - Dương Thiệu Tước 
 
Phần II

Thứ Tư đúng ngày 30 /4. Chúng tôi thức dậy thật sớm chuẩn bị lái xe lên dự lễ Tưởng Niệm ngày Quốc Hận tại công viên Vườn Truyền Thống Việt do Lực Lượng Sĩ Quan Thủ Đức tổ chức. Biết giờ cao điểm bà con đi làm, đường xá kẹt xe nên khởi hành lúc 7:30, freeway 880 nhích xe từng đoạn, tôi không dám nhìn đồng hồ phó mặc cho số mệnh, đến nơi mới dám nhìn thấy kém 5 phút đúng 9 giờ làm lễ, tôi thở phào sung sướng vì sẽ được hát bài Quốc Ca Việt Nam.

Buổi lễ trang nghiêm do ông Hoàng Thưởng và ông Lê văn Hải điều khiển chương trình. Chúng tôi thắp nén nhang thành kính trước di ảnh các vị: Thiếu Tướng Phạm văn Phú, Thiếu Tướng Nguyễn Khoa Nam, Chuẩn Tướng Lê Văn Hưng, Chuẩn Tướng Trần Văn Hai, Chuẩn Tướng Lê Nguyên Vỹ, Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn, Trung Tá Nguyễn Văn Long là những vị anh hùng “Sinh vi Tướng, Tử vi Thần “đã tuẫn tiết trong những ngày mất nước. Ngoài ra còn biết bao nhiêu vị sĩ quan hoặc những người lính vô danh đã tự sát trong thời điểm đó. Thật là vinh danh các vị anh hùng đã vị quốc vong thân, đúng là “Anh Hùng tử, khí hùng bất tử”.
Màu nắng rực rỡ chan hòa, mây trời trong xanh tuy khí hậu còn hơi lạnh. Tôi ngẩng nhìn tượng đài Việt - Mỹ, pho tượng người lính Mỹ và người lính VNCH trong tư thế hiên ngang anh dũng đầy tinh thần bất khuất. Mắt nghe cay mờ, hồi tưởng biết ơn đến sự hy sinh của những người lính VNCH, quý báu hơn nữa là những người lính Mỹ, xin trích một đoạn trong bài viết “Ký Ức Chưa Phai” của tôi:

… “Trí óc tôi miên man càng lúc càng sâu về đề tài chiến tranh và sự hy sinh…  Điển hình về bức tường đá đen tại Washington DC, được khắc tên hơn 58,000 anh hùng lính Mỹ đã hy sinh tính mạng trong cuộc chiến tại Việt Nam. Điều thật đáng trân trọng và hiểu rõ nỗi đau đớn khôn cùng của những bà Mẹ, những người vợ trong hoàn cảnh mất con mất chồng. Làm sao chúng ta có thể quên được hay mất đi những cảm xúc nhức nhối này, người Mỹ không chết vì nước Mỹ, một sự hy sinh quá vĩ đại dù đã 45 năm trôi qua, nó luôn là nỗi đau buồn đối với người thân họ, và chúng ta cũng sẽ ray rứt phần nào với cái chết của họ” …

Thầm lặng nguyện cầu đến những anh linh tử sĩ đã hy sinh bỏ mình ngoài chiến trận, những người tìm tự do bỏ mạng trên biển cả, đường bộ, những tù “cải tạo” chết trong rừng sâu khổ nhục, những bạn đồng minh sát cánh chiến đấu trên trận tuyến Việt Nam. Còn cái “Ơn” nào bằng giờ đây tôi được định cư nơi xứ Cờ Hoa, nhờ nước Mỹ nhân đạo mở rộng vòng tay cứu vớt, được sống trong không khí tự do và hưởng một đời sống sung túc.
Xong buổi lễ chúng tôi chạy qua Tiền đình Tòa Thị Chính do Liên Hội Cựu Quân Nhân tổ chức. Rất phấn khởi và hãnh diện nhìn trên các con đường cũng như những khu thương mại lớn, một rừng cờ vàng tung bay rực trời. Lá cờ của hồn thiêng sông núi, vì mất nước đã sống chết đem theo mình, vận động vào dòng chính Mỹ để được phát huy, phát triển tinh thần quốc gia không chịu khuất phục dưới sự đàn áp độc tài đảng trị của VC nên trốn chạy. Nơi nào có dân tỵ nạn là có cờ Vàng Ba Sọc Đỏ tung bay khắp năm châu bốn bể trên toàn thế giới. Tại Bắc Cali có nhóm Hậu Duệ Cờ Vàng do em Minh Huy làm trưởng nhóm, hăng say cầm cờ diễn hành trong các buổi lễ lớn, hoặc theo dõi những tù nhân lương tâm bị bắt bớ trong nước để tìm cách vận động, đấu tranh.

 Giờ đây, trước Tòa Thị Chính, lá cờ bay trong nắng, sau khi làm lễ Thượng Kỳ và treo cờ rũ, chiếc máy bay ngày trước đã từng qua VN tham chiến bay rất nhiều vòng trước sự giới thiệu của MC, bà con xúc động ngẩng lên trời đưa tay vẫy chào cùng sự tham dự của chính quyền Thành Phố.

Chúng tôi tìm quán ăn ngồi nghỉ ngơi chờ 4:30 chiều vào trong Toà Thị Chính do nhóm trẻ có cái tên “Vietnamese American Roundtable” tổ chức, được sự bảo trợ của Nghị Viên Biên Đoàn. Người đến dự rất đông mặc toàn màu đen, hội trường rộng lớn đặt ghế nhiều nhưng vẫn không đủ nên số người đứng chật chung quanh. Đây là thế hệ nối gót “tre già măng mọc”, tuổi trẻ học cao, thành đạt trên xứ người hợp lực trong tinh thần đoàn kết. Các em đặt bàn thờ bảy vị tướng tá Vi Quốc Vong Thân, dâng những vòng hoa trắng trông rất trang trọng đẹp mắt, các em rất lễ phép chào hỏi người lớn tuổi và nhờ cầm cờ vàng chung ba thế hệ một tấm lòng.

Lúc đến giờ khai mạc, đoàn người ra dàn chào với 50 lá Quốc Kỳ phất cao trong khí thế mạnh mẽ. Chương trình được Thị Trưởng, Nghị Viên, Dân Biểu Thành Phố lên phát bằng khen thưởng. Sau đó chiếu những đoạn phim của thời điểm mất nước, cảnh quân dân chạy tán loạn, cảnh người vượt biển gợi nhớ ngày miền Nam Việt Nam đầy tang thương quá đau lòng. Tiếp tục những bài hát hướng về hương yêu dấu, vinh danh tên tuổi chiếu những nhân vật công trong mọi lãnh vực, xen kẽ lời phát biểu, tâm tình của các em đầy xúc động.

Tóm tắt lời phát biểu của các em:
 - Kính thưa các Cô Chú, các Bác, các Ông Bà. Chúng con sinh ra nơi đây, nhưng biết nguồn gốc của mình là người VN, lý do tại sao đến đây từ Cha, Ông kể lại lịch sử đau buồn của ngày 30/4, và cũng chính cha ông đã từng bị tù đày khốn khổ. Chúng con vô cùng biết ơn thế hệ đi trước đã hy sinh quá nhiều, để chúng con có được ngày hôm nay, và luôn nhớ mãi ngày quốc hận, cũng như quyết tâm gìn giữ nối tiếp ngọn Cờ Vàng...
- Hiện nay hàng ngày con được đi học, được sự chăm sóc của ba mẹ lo từng bữa cơm no, áo ấm. Lúc nhỏ con vô tư chẳng hiểu gì, chỉ biết vui chơi học hành, lớn lên theo ba mẹ đi dự những buổi sinh hoạt Cộng Đồng, nhất là dự những hội chợ Tết, thấy người VN chung tay tổ chức, con mới cảm nhận được hai chữ “đồng hương”. Trong nhà thương quý ba mẹ vô cùng, ra ngoài kính nể lớp người đi trước đã gầy dựng một Cộng Đồng gìn giữ truyền thống văn hóa tốt đẹp của đất nước mình trên xứ người, cho nên con đã ghi tên học lớp Việt Ngữ, nhận ra tiếng Việt mình đẹp hay quá, rồi tiếp tục dạy lại các lớp nhỏ….  
- Rất mong những bạn trẻ hăng hái tham gia, góp sức gầy dựng Cộng Đồng VN mỗi ngày một vững mạnh thêm, như Tết năm nay nếu không có tổ chức buổi diễn hành hoa hậu, hay dạo ngắm quang cảnh các buổi chợ thì em sẽ buồn lắm, vì nơi đó là sức sống, là hơi thở của người Việt Nam nơi chốn tha phương…”

Vẫn còn nhiều nơi:
Buổi trưa:  Việt Museum tổ chức tại 2410 Senter RD, San Jose CA 95111.
Năm giờ chiều: tại Century nhóm văn nghệ của Nhạc Sĩ Hoàng Tường (Houston qua), ban Tuệ Đăng của Thu Nga, cùng đoàn trống La San.
Sáu giờ chiều tại Đền Thánh Tử Đạo, chưa kể Sacramento (thủ phủ của tiểu bang California), và nhiều tổ chức khác nữa.

Thôi thì tùy duyên tham dự, nơi nào có dân Việt Nam lưu vong tỵ nạn là có lá cờ vàng mà lớp cha anh đã tranh đấu, vận động mạnh mẽ để có được màu cờ của tự do dân chủ bay phất phới trên xứ người. Giờ đây đã 50 năm, trong mùa Quốc Hận ở đâu có tổ chức, chúng tôi đều muốn tham dự, dẫu đường xa lái từ nhà tới San Jose nếu không kẹt xe cũng mất 50 phút.
 
Nhờ những buổi lễ này, chúng ta được thấy lá cờ vàng, được hát bài Quốc Ca, được thắp nén hương cho các vị tướng lãnh đã can trường tuẫn tiết trong ngày 30/4/75, được có phút mặc niệm đến các anh linh hồn thiêng sông núi, hàng triệu người trốn chạy làm mồi cho cá và đổi bằng thân xác cho cướp biển, mồ chôn tù cải tạo trong rừng sâu, được thấy những bộ quân phục của người lính VNCH gợi nhớ một thời nữ sinh đi choàng vòng hoa chiến thắng, dẫu đau nhưng lại rất dịu vợi đắp lên miền dĩ vãng, được gặp gỡ đồng bào VN, những người cùng chung tâm trạng mất quê hương, tỵ nạn nơi xứ người nhưng luôn ấp ủ lá cờ vàng trong tim.
 
Chúng ta nhìn nhau thông cảm thì nỗi đau, sự uất ức được an ủi và ấm lòng biết bao nhiêu.
 
Minh Thúy Thành Nội
30 Tháng Tư/2025 (Bắc Cali)
 

Ý kiến bạn đọc
22/05/202512:39:01
Khách
Nhìn lại chiến tranh VN cấp lãnh đạo VNCH phạm 4 lỗi nặng với nguời lính chiến, công chức và cán bộ :
1) Buộc ÐPQ và NQ giữ đồn nhưng hạn chế 3 trái đạn pháo binh mỗi ngày khi VC tấn công , lính sư đoàn 3 BB phải tự bỏ tiền tuí mua đạn
2) Không chịu tổng động viên tất cả thanh niên mà để các đơn vị thiếu quân 50%, các Liên Ðoàn BÐQ chỉ có 1 ngàn quân thay vì cấp số 3000, Lữ đoàn Dù phòng thủ Khánh Duơng chống lại 1 quân đoàn của Bắc Việt, năm 1975, Nam VN có hơn 1 triệu thanh niên đuợc hoãn dịch đầy dẫy các thành phố trong khi các đơn vị tác chiến bị tổn thất chỉ còn 50% quân số,
3) Không chịu di tản gia dinh quân cán chánh đi ra nuớc ngoài để họ tránh tra? thu` tù cải tạo và bi. giết.
4) Khi giết 3 anh em TT Diệm và các sĩ quan cao cấp không theo cách mạng năm 1963, ông TT Duơng Văn Minh và Mỹ (ủng hộ DVM) vẽ đuờng cho CS đi theo bắt chuớc hạ sát quân cán chánh VNCH khi họ bị bắt hay ra trình diện năm 1975. Nguyên tắc đạo đức là kỷ sở bất dục vật thi ư nhân, đừng làm những gì mình không muốn nguời khác làm.
Ông Diệm không có cái sĩ khí, chịu ra hàng đầu năm 1963 làm guơng xấu cho thuộc cấp. Ông Cẩn cũng hèn làm đơn xin kẻ thù khoan hồng trong khi đó tù cải tạo và Ðại Tá Hồ Ngọc Cẩn có dũng khí chấp nhận cái chết không xin kẻ thù khoan hồng.
22/05/202511:13:30
Khách
Xin đọc hồi ký tử thủ Thuờng Ðức của Tiểu đdoàn 79 BÐQ và bài viết của Lữ Giang chỉ trích tuớng NQT cố ý bỏ Thuờng Ðức cho CS để thấy đây là sự sắp đặt bỏ rơi Quân Ðoàn I cho CS năm 1975. Ðến 1975 quân lính sư đoàn 3 BB bị gài vào thế phải bỏ tiền túi mua đạn để giữ đồn dù Quân Ðoàn và Bô TTM biết cũng không làm gì thì đây là sự sắp đặt thua trận. Ðể chắc chắn VNCH phải thua trận, quốc hội Mỹ chấm dứt tất cả viện trợ cho VNCH từ tháng 6/1975. Sau tháng 6-75 thì VNCH không có tiền trả luơng công chức quân nhân và không còn súng đạn để tự vệ. TT Ford cũng đồng loã giết VNCH khi không phủ quyết ngân sách của Quốc Hội Mỹ. CS tuy khoe khoang chiến thắng vẻ vang nhưng ly' do quân VNCH tan rã là vì ho. bị cấp chỉ huy và Mỹ gài vào thế phải thua trận. Ðáng trách là các tuớng lãnh Minh, Ðôn, Khiêm, Thiệu, Kỳ, Khánh giao vận mạng quốc gia cho Mỹ và tiếp tay Mỹ giết chết quân đội VNCH. Họ phải bị kết tội làm mất nuớc.
21/05/202513:16:24
Khách
Xin xem 30-4-75, MỘT SỰ SẮP ĐẶT TRƯỚC? - Bùi Xuân Đáng https://nhinrabonphuong.blogspot.com/2025/05/30-4-75-mot-su-sap-at-truoc-bui-xuan-ang.html
Chỉ có sự sắp đặt truớc nên mới giải thích đuợc chuyện TÐ 96 BÐQ ngày 16 tháng 3 đã tiến vào đuợc trong thành phố BMT thì lại có lệnh BTTM Saigon bỏ BMT phải rút lui về Phuớc An. Rồi lệnh bỏ Cao Nguyên, Quân Khu I dù quân CS vẫn còn tập trung quanh BMT chưa đánh Pleiku, Kontum, Huế, Ðà Nẵng. Rồi cả sư đoàn TQLC tại QK I không đánh mà 10 ngàn quân bị du kích VC bắt sống . Lúc bình thuờng, một lữ đoàn TQLC tử thủ Huế thì cả 2 sư đoàn CS phải cần ít nhất 3 tháng mới hy vọng đánh đuợc. Nhưng chỉ 3 ngày mà cả sư đoàn TQLC 16 ngàn quân tan rã mất hết vu khi tăng, pháo, mà không có giao tranh chống lại T-54, phaó 130 ly và biển nguời của CS thì phải là do sắp đặt của Mỹ và TT VNCH. Ngay cả sư đoàn 18 BB với chỉ 8 ngàn quân mà cả quân đoàn CS BV không dễ dàng vào Xuân Lộc. Bởi vậy các sĩ quan TQLC như Cao Xuân Huy, Phạm Vũ Bằng viết bài nêu lên nghi vấn bị cố ý bỏ rơi vì không lẽ danh tuớng Ngô Quang Truởng lại quá dở hay vô trách nhiệm để làm tan rã sư đoàn TQLC trong 3 ngày dù bộ đội chanh quy CS chưa tấn công.
20/05/202512:41:50
Khách
Ông Buì Xuân Ðáng, nhân viê cao cấp của cong ty Shell Việt Nam cho biết công ty Shell đã biết VNCH sập đổ từ đầu tháng 3, 1975 truớc khi mất Ban Mê Thuột, và cho máy bay di tản nhân viên Ðà Nẵng, Nha Trang, và Qui Nhơn ngày 16 tháng 3, 1975 khi có lệnh di tản cao nguyên và truoc khi có lệnh di tản Quân Khu I của TT Thiệu. Ông Ðáng nhận xét là việc VNCH sập đổ đã đuợc sắp đặt từ tháng 3, 1975. Vì vậy việc TT Thiệu ra lệnh không đánh mà bỏ chạy tại Cao Nguyên, Quân Khu I là do cố ý sắp đặt. Sư đoàn Thuỷ Quân Lục Chiến tại Quân Khu I bị bắt bỏ hết vũ khí khi di tản rồi bị cố ý bỏ rơi cho Cộng Sản bắt, về đến Sài Gòn chỉ còn 4 ngàn quân, không vòn khả năng tham chiến phòng thủ có lẽ nằm trong sự sắp đặt thua trận của VNCH để thực hiện lời hứa của Kissinger với CS khi thuơng thuyết HÐ Paris 1973. Các tuớng lãnh VNCH lên cầm quyền phạm sai lầm khi để cho nguời Mỹ chỉ huy chiến truờng và sắp đặt cho VNCH thua trận đầu hàng nhanh chóng chỉ vì lệnh phá đổ VNCH từ Tổng Thống Thiệu và Minh.
19/05/202514:52:57
Khách
Những khổ nạn của nguời VN một phần là do bản tính nguời VN xấu hơn các dân tộc khác trên thế giới. Thiếu đạo đức là cái nghiệp của dân tộc VN phải trả và có thể dân VN phải chịu ách CS 100 năm nữa để trả nghiệp. Tác giả Ðặng Ðình Mạnh viết bài Hòa hợp, hòa giải dân tộc tại Đức, Nam Phi và Việt Nam trên báo NV 18/5/2025 so sánh hòa hợp, hòa giải cua 3 dân tộc thì VN không có hòa giải. Các lãnh tụ VN hai miền thiếu đạo đức, tham công hầu khanh tuớng không quan tâm đến dân trong cuộc chiến. Phe chiến thắng chỉ mong chiếm đọat tài sản, bắt phe chiến bại làm nô lệ trong tù để làm giàu khai thác gỗ, nông phẩm, ngay cả tạo nghèo khó để lấy tài sản lấy vợ của phe chiến bại. Cũng có một số rất nhỏ nguời tốt nhưng đa số dân VN thiếu đạo đức nên ta làm hại lẫn nhau. Khi đi ra các nuớc ngoài định cư, du lịch, hay lao động, dân VN đứng đầu các sắc dân về tội phạm, và các tiệm Nhật phải treo bảng tiếng Việt cảnh cáo trộm cắp cho khách nguời Việt Nam. Thế hệ trẻ lớn lên tại nuớc ngoài đuợc giáo dục của văn hoá nuớc ngoài nên tốt hơn, hay làm việc thiện, không ác với thú vật, và không ăn thịt chó mèo.
Vì chánh phủ VN không dạy dân về đạo đức, đây là trách nhiện của các lãnh đạo tôn giáo. Sách giáo khoa VN dạy trẻ con toán đố "Anh Tư du kích giết 3 lính ngụy cuớp bóc, hôm nay giết thêm 4 lính nguỵ, hỏi tất cả bi giết bao nhiêu? " thì 100 triệu nguời VN lớn lên trong căm thù. Các bậc tu sĩ khi về VN hành huơng hay thăm viếng thì nên truyền giảng đạo đức, lòng thuơng nguời, Thiên Chúa giáo thì dạy thuơng yêu kẻ thù, muời điều răn, Phật Giáo thì dạy làm cồng quả, ăn chay nằm đất, làm phuớc cứu nguời. Nếu các vị lãnh đạo tôn giáo chịu về VN dạy dân về đạo đức thì họ cứu 100 triệu nguời VN tránh sa địa ngục, giảm nghiệp báo, may ra VN sớm thoát khỏi Cộng sản đe tiến bộ như Hàn, Nhật, thay vì bị CS cai trị thêm 100 năm nữa vì cái nghiệp quá nặng. Nay Nga, và các nuớc Ðông Âu giác ngộ và thoát nghiệp, nhưng VN, TQ, Triều tiên, Cuba vẫn chưa trả hết nghiệp.
16/05/202514:44:42
Khách
Do thoả hiệp với Pháp, pháo binh và không quân bị cấm tấn công các đồn điền cao su Michelin nên CS đưa 1 trung đoàn vàn ẩn nấp tấn công các đơn vị của SÐ 5 BB tại Ðồng Xoài năm 1965. Khi 1 tiểu đoà n Nhảy Dù đuợc lệnh vào Ðồng xoài họ xin pháo binh và không quân bắn vào rừng cao su nhưng không đuợc chấp thuận. Sau khi tiểu đoàn Dù bị tiêu diệt, quân CS rút lui, thì không quân VN mới vào thả bom nhung không gây tổn thất cho CS. Quân đội Mỹ cũng bị ROE cấm dùng pháo binh và không quân trong đồn điền Michelin nên họ hiếm khi vao` dù biết có hơn 10 ngàn quân CS thuờng tập trung trong vùng.
16/05/202514:30:49
Khách
Google translation ROE cho bộ binh:
US Military ” Rules of Engagement”, January 1975, Folder 11, Box 51, Douglas Pike Collection: Unit 03 – Legal and Legislative, The Vietnam Center and Archive, Texas Tech University. Accessed 23 Dec. 2016. <http://www.vietnam.ttu.edu/virtualarchive/items.php?item=2185111001&gt;.
"1. Các chỉ huy tiếp xúc trực tiếp với kẻ thù ở những khu vực không có người ở có thể yêu cầu bắn pháo trực tiếp mà không cần sự cho phép trước.
2. Các chỉ huy tiếp xúc trực tiếp với kẻ thù ở khu vực có người ở chỉ có thể ra lệnh bắn trực tiếp nếu nhiệm vụ của họ bị đe dọa và kẻ thù đã được xác định rõ ràng và chỉ nhằm mục đích phòng thủ.
3. Chỉ được phép sử dụng hỏa lực gián tiếp sau khi được Tỉnh trưởng tỉnh nơi hỏa lực sẽ hướng đến chấp thuận.
4. Không được phép bắn pháo vào những khu vực mà quân ta không hoạt động nếu không sử dụng tờ rơi hoặc loa phóng thanh trước, ngay cả khi nhận được hỏa lực của địch từ khu vực đó.
5. Việc bắn trực tiếp vào lực lượng địch không tiếp xúc trực tiếp với khu vực có người ở cần phải được sự chấp thuận của cả Tỉnh trưởng và chỉ huy tiểu đoàn.
6. Các nhiệm vụ hỏa lực gián tiếp ở các khu vực có người ở phải được sự chấp thuận của Tỉnh trưởng, chỉ huy tiểu đoàn và phải thả tờ rơi hoặc sử dụng loa phóng thanh để cảnh báo dân thường trước khi bắt đầu.
7. Các nhiệm vụ bao vây và tìm kiếm chỉ có thể được tiến hành với sự chấp thuận của quận trưởng và trưởng làng cũng như chỉ huy Hoa Kỳ, và các cố vấn phải đi cùng tất cả các nhiệm vụ.
8. Các cuộc tấn công vào khu vực có người ở đòi hỏi người chỉ huy phải giải thích cho người dân lý do tại sao hành động được bắt đầu sau khi cuộc tấn công kết thúc.
9. Quân địch bỏ chạy không thể bắn trừ khi họ được lệnh dừng lại trước và không tuân lệnh. Sau đó, họ phải bị bắn với mục đích chỉ gây thương tích, bằng cách bắn vào chân.
10. Các “khu vực bắn tự do” được thảo luận nhiều phải có sự chấp thuận trước từ chính quyền Việt Nam Cộng hòa và vẫn bị hạn chế bởi tất cả các quy tắc giao tranh khác."
16/05/202514:20:15
Khách
CS thắng chiến tranh vì quân đồng minh bị Mỹ trói tay bằng Rules of Engagement (ROE) trong khi phía CS thì muốn tấn công bắn phá nơi nào cũng đuợc. Google translation:
"Thượng nghị sĩ Barry Goldwater vô cùng kinh hoàng trước các quy tắc giao tranh (ROE) đến nỗi ông đã đưa chúng vào Biên bản Quốc hội cùng với tuyên bố này.
Ông GOLDWATER. Thưa ngài Tổng thống, tôi hỏi điều này vì tôi nghĩ rằng điều này rất, rất cần thiết đối với các thành viên của cơ quan này, công chúng, báo chí và phương tiện truyền thông để hiểu đầy đủ về những hạn chế được áp đặt đối với tất cả lực lượng của chúng ta tại Nam Việt Nam.
Thật không thể tin được rằng bất kỳ Bộ trưởng Quốc phòng nào lại áp đặt những hạn chế như vậy đối với lực lượng của chúng ta. Thật không thể tin được rằng bất kỳ Tổng thống nào lại cho phép điều này xảy ra.
Tôi nghĩ rằng khi đọc những hạn chế này, các thành viên của cơ quan này sẽ bắt đầu hiểu rõ hơn về những gì đã xảy ra với sức mạnh quân sự của Mỹ ở Nam Việt Nam. Như tôi đã nói, điều đó thật không thể tin được.
Tôi xấu hổ về đất nước mình vì đã có những người cho phép áp đặt những hạn chế như vậy lên những người được huấn luyện để chiến đấu, những người được huấn luyện để đưa ra quyết định giành chiến thắng trong chiến tranh và những người đang liều mạng sống của mình. Tôi dám nói rằng những hạn chế này có liên quan nhiều đến thương vong của chúng tôi cũng như chính kẻ thù."
https://charliecompany.org/2018/08/01/the-rules-of-engagement/
16/05/202513:59:55
Khách
Rules of Engagement (ROE) trói tay Không quân Mỹ và VN tấn công quân CS tại VN. Ðiều lệ cấm tấn công quân CS khi CS không tấn công truớc hay khi xe quân CS bên bờ đuờng mòn HCM cach xa 200 mét. CS chỉ việc di chuyển trong khi vực bị cấm tấn công ban ngày, ban đêm thì tự do di chuyển. Thành ra có khi phi cơ quan sát thấy cả đoàn xe CS chạy vào Nam nhưng họ không bắn vào máy bay Mỹ hay tấp vào 200 mét xa lề thì máy bay đành phải quay về. Trong khi đó phiá CS tự do pháo kích vào dân di tản, nhà thuơng, hay nhà có cột ăng ten TV mà họ cho là điện đài quân sự. Trich Broughton, Jacksel M.. “Rolling Thunder from the Cockpit.” The Vietnam Debates: A Fresh Look at the Arguments. New York: U of America, 1990. 149-60:
1. Pilots could not attack targets that were not on the approved list. Hanoi and Haiphong had 30 mile perimeters that were no bombing zones.
2. A 30 mile perimeter on the northern border of North Vietnam prevented pursuit of attacking MIG fighters
3.Rail yards and switching stations were off-limit
4. Airfields were off-limits
5. MIGs could only be shot at if they were airborne, clearly identified and displayed hostile intentS
6. SAM sites could only be attacked if they attacked first
7. SAM sites and antiaircraft sites could not be attacked while they were under construction
8. Locks, dams and dikes could never be attacked
9. Hydroelectric plants could not be attacked
10. Military targets could not be attacked if they were in protected zones
11. Trucks in Laos and North Viet Nam could not be attacked unless they were on a road and displayed hostile intent
12. Communist Military truck parks more than 200 meters from a road could not be attacked
13. Pilots had to travel routes specified by Washington and would face court-martial if they disobeyed.
14. The PAVN knew these routes and placed all their antiaircraft defenses on those routes, forcing American pilots to run a gauntlet of enemy fire to complete their missions.
They were forced to fly over targets in weather so bad they could not release their bombs but still had to face the enemy’s radar controlled ground fire.
15. Pilots in South Viet Nam could not provide air support to ground troops, even if fired upon, unless they got clearance, and they first had to drop leaflets warning possible civilians to clear the area.
Google dich ra:
Phi công không thể tấn công các mục tiêu không nằm trong danh sách được chấp thuận. Hà Nội và Hải Phòng có chu vi 30 dặm không phải là vùng ném bom.
Chu vi 30 dặm ở biên giới phía bắc của Bắc Việt Nam đã ngăn chặn việc truy đuổi các máy bay chiến đấu MIG tấn công
Sân ga và trạm chuyển mạch bị cấm
Các sân bay bị cấm
MIG chỉ có thể bị bắn nếu chúng ở trên không, được nhận dạng rõ ràng và thể hiện ý định thù địch
Các địa điểm SAM chỉ có thể bị tấn công nếu chúng tấn công trước
Các địa điểm SAM và địa điểm phòng không không thể bị tấn công trong khi chúng đang được xây dựng
Các ổ khóa đập và đê không bao giờ có thể bị tấn công
Các nhà máy thủy điện không thể bị tấn công
Các mục tiêu quân sự không thể bị tấn công nếu chúng nằm trong khu vực được bảo vệ
Xe tải ở Lào và Bắc Việt Nam không thể bị tấn công trừ khi chúng đang ở trên đường và thể hiện ý định thù địch
Các bãi đỗ xe tải quân sự cách đường hơn 200 mét không thể bị tấn công
Các phi công phải bay theo lộ trình do Washington chỉ định và sẽ phải ra tòa án quân sự nếu không tuân thủ.
Quân đội Nhân dân Việt Nam biết những tuyến đường này và bố trí toàn bộ hệ thống phòng không trên các tuyến đường đó, buộc các phi công Mỹ phải vượt qua hỏa lực của đối phương để hoàn thành nhiệm vụ.
Họ buộc phải bay qua các mục tiêu trong thời tiết xấu đến mức không thể thả bom nhưng vẫn phải đối mặt với hỏa lực mặt đất được điều khiển bằng radar của đối phương.
Các phi công ở Nam Việt Nam không thể hỗ trợ trên không cho quân đội mặt đất, ngay cả khi bị tấn công , trừ khi họ được phép, và trước tiên họ phải thả tờ rơi cảnh báo thường dân có thể di tản khỏi khu vực.
15/05/202520:53:57
Khách
Mỹ chẳng hề có ý định chiến thắng Cộng sản Hà nội :

Vào năm 1965 khi bắt đầu gửi quân chiến đấu sang VN, tổng thống Lyndon Johnson,trong diễn văn đọc trước American Alumni Council ngày 12-7-1966 , đã khẳng định:
“Chúng ta không có ý tiêu diệt Bắc Việt. Chúng ta không có ý thay đổi chính quyền tại đó. Chúng ta không có định thiết lập căn cứ quân sự vĩnh viễn tại miền Nam. Chúng ta đưa quân đến Nam Việt Nam cốt để thuyết phục Bắc Việt nên chấm dứt xâm lăng các nước lân bang, và chứng tỏ cho Hà Nội biết rằng chiến tranh du kích do nước này gây ra chống nước kia sẽ không thể có kết quả. Chúng ta cần Bắc Việt biết giá xâm lăng của họ sẽ rất cao để họ chọn lựa giữa thương thuyết hay đơn phương chấm dứt cuộc xâm lăng ” .

Sau khi Nixon chết, năm 2013, các cuốn băng- dài hơn 3700 tiếng đồng hồ- mà Nixon ghi âm trong thời gian làm tổng thống được công bố, trong đó ghi lại cuộc mật đàm giữa ngoại trưởng Kissinger và thủ tướng Trung cộng Chu ân Lai hôm 21/2/72, Kissinger nói :
“Chúng tôi không quan tâm đến việc hủy diệt (Cộng Sản Việt Nam), và ngay cả đến việc đánh bại nó”.”Nếu chúng tôi có thể chung sống với Chính quyền Cộng Sản ở Trung Quốc, thì chúng tôi cũng có thể chấp nhận một chính quyền Cộng Sản ở Đông Dương”.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 181,368
Năm mươi năm quả là một thời gian dài, dài quá nửa đời người, tuy nhiên so với dòng thời gian vô thủy vô chung thì nó chỉ là một khoảnh khắc, một cái chớp mắt, so với lịch sử hàng ngàn năm của dân tộc thì năm mươi năm cũng chẳng là bao. Năm mươi năm, nếu là đoàn tụ, hạnh phúc, hòa bình thì cũng chẳng có chi đáng để nói. Đằng này năm mươi năm xào xáo, ly tán, khổ đau… quả là thật khó mà nói hết trong một bài văn hay một câu chuyện. Cũng may là bản tánh con người mau quên, mọi thứ rồi cũng dần dần nguôi ngoai theo lớp lớp sóng bồi của thời gian. Người ta thường nói thời gian là phương thuốc sẽ chữa lành những vết thương, sẽ xóa nhòa những ký ức, chôn vùi đi những dĩ vãng dù là vàng son hay đen tối, hạnh phúc hay khổ đau.
Những năm 1970, quan niệm xã hội chưa thông thoáng như bây giờ. Chuyện yêu đương với người nước ngoài là điều không tưởng, chứ đừng nói tới việc lấy chồng ngoại quốc. Vậy mà con bé xấp xỉ đôi mươi, vừa rời ghế nhà trường, tập tễnh ra ngoài đi làm phụ giúp gia đình, cái con bé hiền như con mèo đó, lại dám lấy thằng chồng Mỹ.
Hương biết, từ ngày gật đầu làm vợ Jim, cho đến lúc đặt chân đến Mỹ, sinh con và sống trong sự bao bọc của Jim, bắt đầu bằng cảm giác thương hại, rồi mang ơn Jim đã giúp cô có tấm vé đi Mỹ, thoát khỏi Việt Nam, rời khỏi làng quê bé nhỏ khốn khổ, đổi đời. Hương cũng tự hỏi, làm sao Jim yêu cô chỉ qua một lần tiếp xúc và sau đó là những cuộc gọi đường dài, nhưng dù sao hành động của Jim trong những năm qua cũng đủ chứng minh tất cả. Còn Hương ư, chưa bao giờ cô nghĩ mình đã rung động vì Jim...
Định cư tại Mỹ từ 1994, Phương Hoa vừa làm nail vừa học. Năm 2012, bà tốt nghiệp ngành dạy trẻ tại Chapman University khi đã 62 tuổi và trở thành bà giáo tại Marrysville, thành phố cổ vùng Bắc Calif. Với loạt bài về Vietnam Museum, "Bảo Tàng Cho Những Người Lính Bị Bỏ Quên," tác giả đã nhận giải chung kết 2014, giải Trùng Quang 2018 và vẫn tiếp tục gắn bó với Viết Về Nước Mỹ. Bài viết kỳ này là một câu chuyện tình với kết thúc có hậu.
Những bông tuyết bắt đầu lớn và nặng, rơi từng chùm to khi chúng tôi về gần tới nhà! Hôm nay, 05 tháng 01 năm 2025 là ngày đầu đưa con trai trở lại OSU (The Ohio State University) sau kỳ nghỉ Giáng Sinh và Tết Tây dài hạn trong năm. Cho xe vào “garage” xong, tôi vội vã lấy xẻng xúc bớt tuyết trên lối đi đoạn rải muối trước khi chạy vội vô nhà trốn lạnh...
Tôi đang đứng tần ngần trước gian hàng bày bán các món Tết như mứt dừa, mứt gừng, kẹo mãng cầu, cũng có cả nguyên hộp trình bày đủ thứ mứt. Bánh trái thì có đủ loại, nào là bánh tét, bánh chưng, bánh ú, giò thủ, chả lụa, v..v... Chao ôi nhìn gian hàng Tết thiệt mát mắt và thèm muốn, nhưng phải suy nghĩ nên mua thứ nào và ở đâu.
Tôi đã đến đây và được hướng dẫn xuống bể nước ngầm, tận mắt nhìn những kiến trúc tuyệt vời của bể. Nằm ở góc đường Memorial và Sabine, Buffalo Bayou Park là một công viên rộng lớn đẹp nhất của thành phố Houston, có đủ mọi phương tiện sinh hoạt ngoài trời như đi bộ, trượt ván, đi xe đạp, hòa nhạc, … Thoạt nhìn thì không ai có thể nghĩ rằng bên dưới lại có một bể nước ngầm đã được xây dựng từ gần một thế kỷ nay...
Một cái Tết nữa lại về. Trong cái không khí lạnh giá của mùa Đông Virginia có một người tha hương ngồi hồi tưởng lại những cái Tết xa xưa. Những ngày Tết xa xưa đó đối với tôi thường được đánh dấu bằng cột mốc từ ngày đưa ông Táo về trời. Thông thường đó cũng là ngày họp mặt tất niên của học sinh. Đối với tôi khi ấy không còn gì thú vị hơn một ngày họp mặt vui chơi thỏa thích cùng bạn bè để sau đó không phải lo nghĩ gì đến sách vở, trường lớp trong suốt hai tuần lễ liền.
Một chiếc xe cũ chạy với tốc độ khá nhanh như muốn thu ngắn đoạn đường về sau ngày làm việc mệt nhọc. Ngồi nép trên chiếc ghế cạnh người lái, có một người đàn bà gầy guộc, cổ khoác chiếc khăn choàng xanh và tay ôm chặt những gói quà. Hình như đó là những món đồ quý giá lắm, vì trên gương mặt héo hắt của chị đã thấp thoáng nụ cười. Lâu lắm rồi chị mới tìm thấy niềm vui như thế này. Chị vuốt ve từng món trên tay, cảm thấy cuộc đời mình có ý nghĩa hơn, không chỉ quẩn quanh với sự chiến đấu sống còn mỗi ngày vắt kiệt thể xác lẫn tâm hồn. Ở một nơi không phải là quê hương mình, chị đã tìm thấy chút ủi an của tình người. Dù chỉ một chút thôi, nhưng ngần ấy cũng đủ cho chị niềm tin mà bước tới...
Hôm Mồng Hai Tết Dương Lịch 2025, tại thành phố San Jose Bắc Cali, có một sự kiện vô cùng cảm động, vô cùng đẹp đẽ, do một người Mỹ gốc Việt tổ chức, làm cho những người “Homeless” tức là những kẻ không nhà, thật vui và hạnh phúc. Người đó là chàng cựu Không Quân VNCH Lê Văn Hải, đương kim Chủ Tịch Văn Thơ Lạc Việt (VTLV), và anh còn là...nhiều, rất nhiều “Chủ” khác...của nhiều Hội Đoàn và cơ quan truyền thông báo chí, Hội này Nhóm kia... Người dân San Jose và các vùng phụ cận hầu hết đều biết đến anh...
Nhạc sĩ Cung Tiến