Hôm nay,  

Luyện Công

14/09/200600:00:00(Xem: 142018)

Bài số 1099-1708-421-vb5140906

Tác giả 36 tuổi, cho biết ông thuộc một gia đình HO, sang Mỹ cuối 1990, hiện là cư dân Barling, Arkansas, nghề nghiệp: accountant. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện vui vẻ gia đình Việt tại Mỹ  “Vợ làm Nail, chồng cắt cỏ”  rất được bạn đọc tán thưởng. Sau đây, thêm một bài viết mới của ông.

*

Một chiều thứ sáu  đẹp trời nọ, một mình trong văn phòng, hết việc làm,  tôi bèn vào "net"  lưót vèo vèo trên mạng xem hoa xem cỏ, xem thế thái nhân tình.  Sau khi ghé Yahoo đọc sơ mấy cái tin, check thờI tiết,  tiện tay tôi click một phát dzọt qua "Bếp Nhà VietFun" coi có món gì mới lạ nấu đãi bà xã lấy điểm.

Bếp VietFun giờ này đang đông đúc, khói tỏa mù mịt một góc trời, mùi xào nấu xông lên ngào ngạt thấu tận từng  tế bào khứu giác đánh thức cái bao tử ngái ngũ đang nằm co ro trong cái bụng lép xẹp của tôi. Len lỏi giữa các món bò bía, gỏI cá, cơm sườn, lẩu Thái, hến xào..... là những lờI tâm sự vui buồn lẫn lộn của các đầu bếp đang tuông trào lai láng. MỗI  tâm sự phơi bày nơi đây đều được mọI ngườI trong bếp xúm vào"tám" tận tình, "tám" đến khi cái đống tơ vò lùng bùng rốI mem của ai đó được gở ra từng sợI, từng sợI rạch ròi mớI thôi.  Bỗng chốc tôi như lạc vào cái thế giớI rất huyền hoặc của chị em  phụ nữ, những nỗI niềm riêng như mây, như mưa, như gío thoảng, như nắng vàng ....mà giớI mày râu như tôi có mấy ngườI lãnh hộI được. Đang lướt nhẹ vẩn vơ, tôi chợt chú ý đến lờI thì thầm của một "tám" nào đó có nickname là DesertFlower thích một vài tánh đàn bà của đàn ông, đó là: "tỉ mỉ, nhỏ nhẹ vớI mình, thích nghe mình nói và ủng hộ mình, lãn mạn, quan tâm nhiều..." "Oh my God" tôi reo lên, đã tìm được "bí kiếp" rồI, nó qúa bình thường, bình thường đến nỗI "vỏ lâm đồng đạo" chả ai thèm để ý đến. Sự cao thâm, cái tinh túy của nghệ thuật chinh phục bà xã là ở đây, đâu phảI cần đi vào thư viện đào bớI hang núi sách về tâm lý phụ nữ, đâu cần phảI có kiến thức bác học uyên thâm mớI hiểu được lý lẽ bình thường và vô cùng đơn giản này chứ!

Cuộc sống tất bật của xã hội thờI nay có lúc làm mình quên đi ngườI bạn đường của mình, đó là bà xã. Có thể do áp lực công việc, có thể do thói quen, có thể do ích kỷ ...ngườI ta bỗng rẽ sang lối của riêng mình lúc nào không biết, bỏ lạI ngườI đồng hành đàng sau,  lẽ loi mình "ên" bên lốI mà cả hai đã từng thề non hẹn biển rằng sẽ đi chung trọn đờI. Tâm đắc vớI  lờI  tâm sự trong bếp VietFun, tôi "copy" và dấu kín vào một "file" ngay,  hạ quyết tâm phảI luyện cho bằng được cái bí kíp kia trong thờI gian ngắn nhất. PhảI thú thiệt vớI bà con rằng "võ công" của tôi lúc này thuộc loạI thường thường, một lần thắng mườI lần thua; gặp lúc song to gió lớn, cuốn ...chiếu bỏ của chạy lấy ngườI là cái chắc.

Tôi suy nghĩ miên man, bí kíp có năm phần, biết luyện phần nào trước đây" Thôi thì chọn phần gai góc nhất để luyện xem khả năng tôi tớI đâu, đó là : "Thích nghe mình nói và ủng hộ mình."  Các  đấng mày râu chớ vộI chê tôi nhé! Có ngườI sẽ cườI khẩy nói rằng: "Xì, mấy cái lẽ tẻ đó mà cần gì phảI luyện."  hoặc có đấng còn táo bạo hơn: " Bả phảI nghe tôi nói và phảI ủng hộ tôi mớI đúng chứ!"  Các bác không tin hả, cứ chờ xem!

Sáng thứ bảy dậy sớm cắt cỏ, dọn dẹp trong nhà xong, tôi lôi mấy tờ magazine mớI ra ngồI đọc. Bà xã cũng vừa dậy đi ra, thấy tôi bả hỏI liền:

-Hôm nay mình ăn cái gì hả anh"

-Ăn cái gì cũng được em à" Tôi trả lờI mắt vẫn không rờI cuốn báo.

-Em nấu bún riêu nha"

-Ừ thì bún riêu.

-Ý mà mình mớI ăn bún riêu tuần trước, thôi em nấu phở ăn nhen. - Bả đổi ý

-Ừ ăn phở cũng được.   Tôi ậm ừ cho qua chuyện

-Anh có thích ăn phở em nấu không"

-Em nấu thì anh ăn,  tôi trả lời.

-Trưa nào anh cũng đi ăn phở, bô anh không ngán sao"

-Cũng ngán, nhưng em nấu thì anh ăn.

-Mà anh thích bún riêu hay thích phở"

-Phở hay bún riêu cũng được em à

-Em hỏi là anh thích món nào sao anh không trả lời, phở hay bún riêu"

- Anh thích bún riêu.   Tôi nói đại.

-Thôi vậy để em nấu bánh canh đi!

Đó, nếu "võ công" không thâm hậu,  đến câu hỏi thứ bốn của bả là tôi đã  tẩu hỏa nhập ma, hai lỗ tai cùng lỗ mũi xịt khói đen ngòm, tóc tuôn khói trắng mù mịt rồI. Nhưng ít ra thì tôi cũng đã đạt được mấy phần công lực: Lắng nghe bả nói rồi ủng hộ, nói nhỏ nhẹ với bả. Cần phảI có thờI gian để luyên thêm những phần còn lại: Tỉ mỉ, lãng mạn và quan tâm bả nhiều hơn. Cái dzụ quan tâm này tôi có hơn nhếch nhác đôi chút, bằng chứng là tôi chẳng bao giờ nhớ đến ngày cướI hay sinh nhật của bả cả. Của tôi tôi còn không nhớ nỗI huống hồ của bả. Để tỏ lòng quan tâm đặc biệt này,  tôi ra ngay tiệm bán qùa cáp mua một lúc mấy hộp quà gói bao bì cẩn thận, không quên kèm theo mấy cái thiệp chúc sinh nhật, kỷ niệm ngày cưới.... Tôi còn cẩn thận ghi những lờI chúc nồng nàn và không kém phần ướt át mà chỉ có bả tôi mới dám đưa cho đọc thôi.  Xong đâu đó tôi dấu biệt một nơi thẩt kín đáo trong nhà, chờ đến lúc bả nhắc là có qùa tặng ngay. Cứ như là tôi vô cùng quan tâm đến những ngày trọng đại ấy, nào dám quên! 

Thượng đế sinh ra đàn ông vai u thịt bắp, có lẽ như vậy đã đủ nên ngài mới ngắt đi cái tỉ mỉ, lãng mạn, và sự quan tâm sang hết cho đàn bà. Vì thế đàn ông bẩm sinh đã thiếu những thứ đó, muốn có cần phải luyện tập lâu năm mới được.

Một hôm nọ, tôi đang ngồi con tivi ngoài phòng khác, bà xã bước ra từ phòng ngủ trên tay cầm cái quần lót to đùng của đàn bà. Bả nhìn tôi với cặp mắt mang hình "viên đạn" và hỏi liền:

-Anh đừng nói là mua cái này cho em nha, anh nói thật đi, anh mua cho ai đây, hay là của ai để quên lại"  

Tôi tá hoả tam tinh hổng biết đường nào trả lời. Hồi nào tớI giờ tôi có mua đồ lót cho ai đâu, thậm chí cũng chẳng quen ai là phái nữ một cách  thân thiện, cùng lắm là chào hỏi lịch sự ngoài đường thôi. Tôi cố gắng lục lọi hết trong trí nhớ của tôi xem tôi có cầm nhầm của ai không" Chắc chắn là không rồi, tại sao tôi lại cầm nhầm cái quần lót của đàn bà chứ" Còn chuyện của ai để quên lạIicàng không có cơ sở, vì cái quần lót kia còn dính tòn teng cái bảng giá, chứng tỏ rằng nó còn mới tinh, tôi cam đoan rằng chẳng có bà nào đãng trí đến nồi mặc quần lót mà không cắt cái bảng giá kia đi.

-Anh làm sao biết được cái đó ở đâu ra.   Tôi qủa quyết.

-Trong nhà này chỉ có anh với em, em không mua vậy ai mua" Bả vừa nói vừa mếu máo.

-Ai mua anh không biết, nhưng anh không mua cái quần đó   Tôi lập lại một cách chắc nịch.

-Anh đó nghen, anh bội bạc em, anh đã có vợ rồi mà còn lăng nhăng ở ngoài, lại còn mua quần lót tặng người ta nữa, sao mà con khổ qúa mẹ ơi - Bả khóc hu hu làm tôi càng bối rối hơn.

-Anh đã nói là anh không mua cũng không lăng nhăng với ai hết, tại sao lại cứ đổ tội cho anh vậy   Tôi bực tức.

-Em cũng không biết anh nghĩ sao khi quen với cái con nhỏ này, nhìn cái quần lót đã biết là nó mập cở nào, bộ đàn bà trên đời này chết hết rồi sao" 

 Càng nói bả càng khóc.

Tôi chịu hết nổi nên bốc phone gọi mẹ của bả đến giải quyết, chứ tôi nhất định không chấp nhận được nỗi oan thấu tận trời xanh này. Cây ngay đâu sợ chết đứng, nhưng bả đỗ thừa một lúc nữa chắc tôi chết thiệt. Bà mẹ vợ của tôi cũng mau mắn, mới đó đã xuất hiện. Hỏi han rõ ngọn ngành đâu đó, bả mới lên tiếng :

-Ủa cái quần đó của mẹ sao lại ở đây, làm mẹ cứ tưởng bà bán hàng quên bỏ vô, về nhà kiếm muốn chết luôn.

Bà xã tôi nghe như vậy liền nín khóc.

-Của Mẹ thiệt hả"

-Ừ thì hôm trước đi shopping với con đó, mẹ để quên bên này - Mẹ vợ tôi giải thích

Bà xã liếc nhìn tôi rồi nói:

-Em sorry nha!

Tôi ngồi phịch xuống ghế sofa, lòng nhẹ hẫng, nhưng vẫn chưa hoàn hồn sau cái tai bay vạ gió này.

Đợi cho bà mẹ vợ đi về tôi mới lên tiếng:

-Đổ thừa cho người ta, giờ nói một câu sorry thôi hả"

Bà xã mắt còn ngấn lệ, chạy lại ôm tôi hun một cái thật kêu. Tôi quên mất tiêu là chuyện gì đã xảy ra.

À nhớ rồi: Phải lãng mạn!

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,124,549
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến