Hôm nay,  

Tụ Họp Trước Ngày Xuôi Nam

02/09/201800:00:00(Xem: 13436)
Tác giả: Huyền Thoại Thịnh Hương

Bài số 5484-20-31291-vb8090218

 
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006 với bút hiệu Huyền Thoại. Một số bài viết khác của cô được ký tên Thịnh Hương. Hai bút hiệu hợp nhất, thành một tác giả thân quen của sinh hoạt Việt Báo. Tác giả hiện là cư dân Bắc California.
 

***
 

Nhóm Việt Bút Bắc Cali thường tụ họp ở nhà Iris mỗi khi có dịp vì nhà nàng vừa rộng, vừa đẹp vừa có một khu vườn sau đầy hoa và cây ăn trái.

 thích nhất mấy cây cau và  bụi  thiên điểu quanh năm tươi tốt.  Nàng còn dựng hai giàn hoa Wisteria và chanh giây làm chỗ mắc võng để nằm đong đưa nghe chim hót những ngày hè. Thỉnh thoảng tôi trốn nhà ôm quần áo tới đây ngủ vài ngày cuối tuần.  Iris dành riêng cho tôi một phòng, trang hoàng theo lối Trung Đông rất lạ mắt và ấm cúng.  Tôi đặt tên nhà nàng là Khách Sạn Ngàn Sao.  Các bạn Việt Bút từ các tiểu bang đã từng ghé đây, từng qua đêm nơi này, và từng được nàng đãi món bún riêu không đâu nấu ngon bằng.

Năm nay, Thanh Mai, biệt danh Nữ Hoàng Quậy, cư dân Minnesota, đã quyết tâm mang gia đình về Quận Cam tham dự ngày trao giải thưởng Viết Về Nước Mỹ đã được thông báo vào ngày 12 tháng Tám.  Nhưng không hiểu bị "mà mắt" hay sao mà nàng lại mua vé vào ngày 2/8/2018! Đổi vé thì cũng không khác chi mua vé mới nên cả nhà đành làm một chuyến du lịch Cali từ Bắc xuống Nam cho bõ... tức!  Vợ chồng Song Lam từ miền Đông cũng về tham dự, hí hửng kỳ này sẽ cùng Thanh Mai diễn bi hài kịch.  Ai dè Đừng tưởng Thanh Mai chỉ biết "quậy"  tếu cho vui mà lầm!  Khi bà con trong nước biểu tình chống việc nhà nước cộng sản dở trò bán đứng ba đặc khu cho Tầu, hoặc Formosa giết cá do người nhà nước ăn tiền là ngòi bút Thanh Mai lại sắc hơn bao giờ. Xin mời bạn vào Việt Báo VVNM đọc hai bài "Nhỏ Con Ngon Độ" và "Dậy Mà Đi" để thấy hai Thanh Mai trong một nàng "Quậy".

Quậy ghé San Jose chiều thứ năm 2 tháng 8.  Iris gửi email mời cả nhóm đến "chọc quê" Thanh Mai rồi ăn bún riêu. Thịnh Hương tôi càm ràm, "Y đến nhằm ngày ta đi làm, về đến nhà thì phố đã lên đèn!  Ta lại không thích lái xe đêm. Không đến được!"  Iris bỏ nhỏ một hồi, nghe cũng ham vui, tôi bèn giật chuông nhà Mão Nguyễn.  Mão sốt sắng, hứa sẽ đón tôi tại sở làm rồi chở tôi về nhà sau khi vãn tuồng.

Mão còn có biệt danh Anh Hùng Xa Lộ, vì nhiều năm Mão làm tài xế chở bạn bè xuôi Nam tham dự "đại hội" VVNM vào tháng 8 mỗi năm.  Mão nhỏ con mà lái xe đường trường không biết mỏi, không  bao giờ nổi nóng hay la mắng những tài xế lái ẩu trên đường. Nói theo kiểu Mỹ, 'she's as cool as a cucumber'.  Hay là " Em hiền như ma  sơ" theo kiểu Việt Nam!


Xem nào, tối nay, niềm vui của Iris là gia dình Quậy, gồm hai vợ chồng, con trai tên Lộc và em gái Giang Thanh - trùng tên với người vợ trẻ của Mao Trạch Đông.  Còn có cả vợ chồng Phương Dung, Mão bà bà, Thịnh Hương và Thái NC.  Các niềm vui khác vắng mặt vì lý do gia cảnh.  

Kỳ này chào đón Quậy có thêm một thành viên mới cáo chỉ, Phạm Kim Dung, người sẽ nhận giải đặc biệt VVNM năm nay với bài "Mẹ tôi bị nghẹt tim".  Buổi ra mắt này, "lính mới" đãi ba món, "xôi lá dứa dừa non", cơm rượu miền Bắc và thạch dẻo.  Ai cũng trầm trồ khen món xôi dừa non tuyệt vời của lính mới!  Nàng còn chu đáo, mang thêm một khay lớn để mọi ngưới chia nhau đem về làm món ăn sáng ngày hôm sau.

Bà chủ nhà Iris có tài "dụ khị" rất giỏi, đáng lẽ phải làm nghề tuyển mộ lính mới cho quân đội mới đúng!  Tôi nói vậy, vì VVNM nám nay có một ngôi sao mới đầy hứa hẹn.  Đó là Tố Nguyễn, aka A Tố.  A Tố sẽ nhận giải VVNM với bài "Hai Quê".  Tôi rất thích bài "Chuyện những boss của tôi" mới được phổ biến tháng 7 năm nay.  Iris thích mấy bài của A Tố nên  đã kéo được tố nương  tham gia vào nhóm bạn Việt Bút, tạo nên một tràng súng chào mừng nghe như pháo mừng năm mới.  A Tố đáp lễ bà con cô bác thì được dặn dò đừng gọi ai là bác. Không phải tỉếng bác làm các chú các cô già thêm, mà vì tiếng này làm cho nhớ đến một người…

Khi mọi người đã "trình diện" đầy đủ, chủ nhà và khách mới khách cũ đem nhau ra vườn chụp hình!  Bà chủ nhà, ngoài tài dụ khị còn có tài làm đạo diễn.  Bẻ đầu bẻ cổ, vặn tay kéo chân để hình không bị "khập khiễng", kẻ nhắm mắt người há miệng.  Chụp mãi đói bụng mọi người đòi ăn.  Người ăn tráng miệng trước món bún riêu, kẻ ăn xôi trước món khai vị. Ai muốn ăn gì tùy ý.  Ăn ở nhà thích hơn ở nhà hàng là vậy!

Ăn xong, trong lúc các quan ông nhâm nhi trà và cà phê dưới nhà, đội quân nữ còn  lên  lầu diễn thêm mấy màn bẻ cổ bẻ chân để chụp hình theo lệnh đạo diễn Iris và camera woman Linda!

Gần 10 giờ đêm.  Mọi người chia tay vì ngày mai gia đình Thanh Mai phải dậy sớm xuống đại náo Quận Cam.

Cám ơn "lính mới" Kim Dung và chủ nhà Iris đã gói ghém togo cho mọi người.  Đúng là "Được ăn, được nói được gói mang về" !

Sau buổi hội ngộ hôm nay, mọi người lo chuẩn bị áo sống hia mão lên đường xuôi nam tham dự "Đại Hội" VVNM vào ngày 12/8/2018 tại nhà hàng Villa trên phố Beach.  Cầu mong cây cầu Việt Báo mãi mãi còn đó cho Ngưu Lang Chức Nữ có dịp hội ngộ hàng năm.   

Huyền Thoại Thịnh Hương

Ý kiến bạn đọc
03/09/201817:02:54
Khách
KimDung rất hân hạnh được làm quen và kết thân với quý anh chị em Việt Bút ở nhà cô em Iris Đinh, tại Bắc California, San Jose. Cám ơn quý thực khách đã thưởng thức món xôi lá dứa dừa non bào, có đậu xanh tán nhuyễn trét lên, ăn với muối đậu. Cám ơn cô Iris thích xôi, nên đã đề nghị KD nấu xôi thêm lần nữa để phái đoàn VB đem lên nhà chị HT-Thịnh Hương để cùng chung vui tiệc Sinh Nhật của chị HTTH. Cám ơn chị Lê Nguyễn Hằng đã đến nhà để lấy xôi dùm em. KD rất vui vì thấy cả nhà thích món “signature xôi” của mình. Rất tiếc, KD chưa được gặp “cô bé và mưa Thuỵ Nhã” & Hoa Hậu VVNM 2018 Phương Hoa. Cám ơn bài viết hay và dễ thương của chị HTTH. Mong được gặp lại quý thân thương.
Cô hàng xôi kd.
02/09/201812:27:08
Khách
Eo ơi ! Xin đừng gọi anh bằng bác !!!
02/09/201808:41:56
Khách
Chuyện là. Sao mình lại có cảm giác gần gũi, thân thiết với những người mình chưa hề gặp mặt?!
Đọc bài viết của chị HT-TH cứ thấy như hồn mình quẩn quanh trong từng chữ, từng câu... Tưởng như mình đã ở đó chia ngọt, sẻ bùi. Cảm giác ấm áp, dễ thương lạ lùng!

Có phải vì mình cảm tấm lòng bác ái của chị Iris. Người ôm nhân loại trong mình. Cười tuôn nước mắt cho Xuân tình dấy men. Vì vậy, với mình, nhà chị Iris là chốn địa đàng viễn mơ.
Hay vì ngôn ngữ Việt. Tiếng mẹ sinh từ lúc nằm nôi. Thoắt ngàn năm thành tiếng lòng tôi. Nên chi, nhóm Việt Bút cho mình sự rung động thiêng liêng trong cung lòng mẹ hiền dấu yêu...
Là cái nào?!
Là cái gì?!
Là cái chi chi?!...
Chuyện lạ. Thật lạ.
Không lý giải được!
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,133,009
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến