Hôm nay,  

Những Tấm Lòng Vàng

11/04/202500:00:00(Xem: 2098)

Nguồn ảnh Viettanorg
Nguồn ảnh: chụp lại từ viettan.org
 
Tác giả tên thật là Phương Nguyễn. Sinh năm 1957 tại Phủ Cam, Huế, là cựu học sinh trường Jeanne D’Arc. Bà hiện ở tại thành phố Seattle, tiểu bang Washington. Tác giả vừa nhận giải Đặc Biệt năm 2023.
 
*
Tháng Tư về chồng chất bao oan nghiệt
Cuộc sống con người, khủng khiếp, lầm than
Khung ngục tối giam cả miền Nam
Ngồi nhớ lại nỗi kinh hoàng chưa dứt…
 
Tất cả  mọi người miền Nam Việt Nam thuộc thế hệ thứ nhất đang định cư trên đất nước Hoa Kỳ hay các Quốc gia  tự do khác, đã từng sống sau ngày  30 tháng 4 năm 1975, không ai khỏi kinh hoàng giai đoạn ngập đầy nước mắt, sau ngày giải phóng miền Nam.
 
Rồi cách này hay cách khác đồng bào thân yêu của chúng ta lấy sinh mạng đi tìm Tự Do. Những gia đình may mắn đến được bến bờ mong ước.
 
Vùng đất hứa dang rộng vòng tay yêu thương chào đón mọi người, là những người thế hệ thứ nhất, lót đường cho thế hệ kế thừa vươn lên, sau năm mươi năm gieo giống, cánh đồng của người Việt tỵ nạn đã bội thu trong mọi lĩnh vực, Chính Trị, Khoa học, Quân Đội, Bác Sĩ, Kỹ Sư,  Luật Sư, và nhiều ngành nghề khác, đã làm vẻ vang người Việt Nam trên đất nước Hoa Kỳ.
 
Với tư chất thông minh, hiếu học, các thế hệ sau chắc chắn sẽ tiến xa hơn.
 
Vạn sự khởi đầu nan. Những năm tháng đầu, người mới nhập cư như tôi, muốn hòa nhập cuộc sống trên đất nước văn minh này phải qua những đoạn đường chông chênh, nhưng dù hoàn cảnh nào cũng phải chiến đấu để vượt thắng vươn lên.
 
Hoàn cảnh của tôi lấn cấn về gia đình, đồng tiền làm ra phải chia ba, một phần gửi về Việt Nam phụ gia đình Mẹ già và nuôi hai đứa con chưa đi được.
 
Tôi nghĩ rằng, đất nước này khó làm giàu, nhưng kiếm tiền để sống không khó, miễn là mình không biếng nhác.
 
Tôi làm việc ban đêm, ít tiếp xúc với người Mỹ nên trình độ giao tiếp tiếng Anh rất hạn chế, muốn tới trường học ESL, nhưng không có thời gian, vì ban ngày phải ngủ để ban đêm thức, trong lúc đó tôi rất cần Anh Ngữ để thi Quốc Tịch, bổ túc hồ sơ bảo lãnh cho hai đứa con.
 
Vì nhu cầu thiết yếu cuộc sống, cách này hay cách khác tôi luôn cố gắng tìm học, trước đây tôi có kể câu chuyện “Hai người bạn Homeless”, hai anh Homeless  hằng đêm giúp tôi học những câu Anh Ngữ, trong bài thi Quốc Tịch.
 
Rồi chị bạn làm việc tại cộng đồng người Việt, giới thiệu cho tôi một bà Giáo nghỉ hưu, bà rất vui nhận tôi làm học trò, thông hiểu hoàn cảnh của tôi bà cho tôi chọn thời gian thuận tiện.
 
Kết quả kỳ thi Quốc Tịch tôi đã đậu, luôn mãi nhớ ơn những tấm lòng hy sinh vô vị lợi của người Mỹ.Rồi chuyện khác xảy ra, thời tiết mùa thu ban đêm tiểu bang WA. rất lạnh, 9pm tôi đi làm, đường phố ‘downtown’ Seattle 8pm đã vắng xe chạy, những con đường khu dân cư của thành phố Bellevue lại vắng hơn, hằng đêm tôi phải chạy qua ba con đường dài không một chiếc xe qua lại, nhiều lúc vừa lái xe vừa nghĩ đến chuyện ma nhát.
 
Rồi một hôm đang chạy, bánh xe bị xẹp ngay trên đường vắng, ánh đèn đường không đủ sáng để bớt sợ bóng tối, bước xuống nhìn bánh xe nước mắt muốn trào ra. Phần sợ bóng đêm, phần lo việc làm, nhiều lần thấy mấy đứa con thay bánh xe nhưng không chú ý, bây giờ tới phiên mình, loay hoay mãi, mở cốp xe mò mãi không biết làm sao lấy bánh sơ cua xuống.
 
Ánh đèn pin từ trong sân nhà rọi tới, người đàn ông và người đàn bà  Mỹ trung niên đi ra, có lẽ là hai vợ chồng, người đàn ông hỏi:
 
- Xe bị gì ?

Tôi vừa nói vừa chỉ:

- Bánh xe này bị bể.
 
Người đàn ông hỏi:

- Bà cần tôi giúp không?
 
Tôi trả lời:

- Xin ông giúp cho tôi với, tôi không làm được gì cả.
 
Ông thao tác thành thạo chưa tới 10 phút đã thay xong bánh xe, nước mắt tôi lúc này mới chảy ra, tôi không biết nói gì để tạ ơn tấm lòng của hai ông bà.
 
Hơn một năm sau khi bổ túc bằng Quốc Tịch, hai đứa con được đoàn tụ, gia đình tôi như vậy là sáu người, phải tìm nhà lớn hơn thuê ở,  nơi nào có bảng cho thuê nhà tôi  đều vào hỏi, tiền lương hai vợ chồng không đủ trang trải cho nhà ba phòng trở lên.
 
Chị bạn làm việc chung giới thiệu.

 - Gần nhà chị có nhà cho thuê, số nhà 333 N 205 St.
 
Tôi đến thấy nhà bốn phòng ngủ, ba buồng tắm, tôi quay xe, nhà ba phòng không kham nổi tiền thuê, làm sao sờ nhà bốn phòng.
 
Tối hôm đó nơi làm việc chị bạn nói:

- Cái gì cũng có duyên, làm sao biết trước chuyện gì sẽ xảy ra, nếu mình không tìm tới tận nơi.
 
Vâng lời chị, hôm sau tôi đi với cậu con út, biết đâu chú này nhẹ vía, may mắn hơn mấy chú kia chăng.
 
Hai mẹ con gõ cửa, người mở cửa là ông Mỹ da đen, tôi chào, cười xã giao nhưng trong lòng hết hy vọng, người da màu không làm gì mình, nhưng tự nhiên mình thấy sợ.
 
Ông chủ nhà hỏi: Người Việt Nam phải không?

Con trai tôi trả lời:

 - Phải, chúng tôi là người Việt Nam.

Ông chủ nhà chỉ mọi thứ vật liệu đang bày khắp nơi trong nhà, ông nói:

- Nhà bị phá nhiều nơi tôi đang sửa cuối tuần này mới xong, muốn thuê thì thứ 7 trở lại.

Con trai tôi trả lời:

- Muốn thuê lắm, nhưng không hy vọng thuê được, vì nhà ông bốn phòng ngủ, lương ba mẹ tôi không đủ trả tiền thuê hàng tháng cho ông.

Ông chủ nhà hỏi:

- Nhà anh có nuôi thú vật không?

Con trai trả lời

 - Không.

Ông nói tiếp:

- Hỏi mẹ anh, mỗi tháng có thể trả bao nhiêu, đưa tôi số phone của anh, nếu được tôi sẽ trả lời.

Mẹ tôi nói:

- 1700 Đô La.

Ông nói:

- Được rồi, để ông về nói lại với vợ ông, được hay không ông cũng trả lời.
 
Hai mẹ con rất thích căn nhà này, nhưng không hy vọng.

Chiều thứ Sáu cậu con út đi học về báo tin vui:

- Ông chủ nhà hẹn 12 giờ trưa mai, gặp vợ chồng ông ở thư viện Shoreline, ổng nói thư viện có máy ‘photocopy’ sẽ tiện cho mình.

Mừng quá, như lời chị bạn nói, duyên, và số, vía thằng con út này nhẹ và may mắn.
 
Bà chủ nhà cũng người da đen, bà giới thiệu bà là cô giáo, ông chủ nhà là Mục Sư. Sau khi ký xong hợp đồng thuê nhà. Ông chủ nhà tâm sự:

 - Ông có căn nhà ở thành phố Kent cho một gia đình người Việt thuê đã 8 năm rồi, họ ở rất tốt, tự chăm sóc nhà như nhà của họ. Hôm trước ông nghe nói người Việt Nam ông mừng lắm, nhà cho thuê như vậy là giá rẻ, nhưng an toàn, nhiều tiền hơn mỗi lần họ dọn nhà ra, phải bỏ mấy chục ngàn  để sửa, nhiều tiền hơn cũng không có lợi.
 
Gia đình tôi thuê nhà của ông bà ở 12 năm, chúng tôi báo trước ba tháng sẽ trả nhà, tiền trả trước 1 tháng 1700 Đô La, ông bà hoàn lại cho tôi 1400 Đô La, trừ 300 Đô la để trả tiền rác.
 
Ngày chúng tôi dọn nhà tới địa chỉ mới, ông cho người con rể lái chiếc ‘Truck’ đến giúp.
 
Xin cảm tạ những tấm lòng của người Mỹ.
     
Everett 4/2/2025.
Phương Lâm.
 

Ý kiến bạn đọc
17/04/202513:48:25
Khách
Bài ngan gọn nhưng rất ý nghĩa. Đây tình người
12/04/202520:09:06
Khách
Cảm ơn tác giả chìa sẽ một bài viết hay.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 180,068
Chiều nay, đứng nơi cửa sổ sau nhà, ngắm nhìn bầu trời trắng xóa tuyết rơi, tôi ngẩn ngơ tìm đôi cánh én báo tin Xuân, và thả hồn lãng đãng, theo trái tim mộng mơ về những mùa Xuân đầm ấm trên quê hương, một thuở xa lắm…
Đầu năm mua muối, cuối năm mua vôi. My đi vào tiệm tạp hóa trong đầu cứ lẩm nhẩm lời mẹ dặn “đầu năm mua muối, cuối năm mua vôi”. Muối thì dễ rồi, nhưng còn vôi, kiếm đâu ra? Những ngày lễ khác, mẹ chẳng để ý, con cháu muốn làm gì thì làm. Chỉ có Tết Nguyên Đán là mẹ nhớ. Hình như cả đời mẹ chỉ chú trọng đến tết Ta. Mẹ không muốn bỏ qua bất kỳ tục lệ nào. Mọi thứ đâu ra đấy, không có làm phiên phiến qua loa.
Suy từ câu nói bất hủ của học giả Phạm Quỳnh, "Truyện Kiều còn thì... nước ta còn”, thì người Việt nơi hải ngoại phải nói, “Tiếng Việt còn thì nước Việt còn”. Mà theo nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, "Sống trên đời sống cần có một tấm lòng”, mình có được tấm lòng thì ý nghĩa cuộc đời mình không lẽ để gió cuốn hết đi. Cho nên tấm lòng quý nhất là giữ gìn và bảo tồn Văn hóa cùng Việt Ngữ của quê hương.
Tham gia VVNM từ năm 2010, bàn viết thuở đó của tôi bị vài bạn độc còm như ri: - Ở bên Pháp biết gì về Nước Mỹ mà viết! Tôi thất kinh hồn vía như đứa đi vượt biên đường bộ qua Campuchia bị công an việt cộng bắt quả tang, may thay Ban Giám Khảo VVNM không hề kỳ thị tôi ở tận bên nớ lại dám viết chuyện bên ni. Tôi từng đi Mỹ thăm chị em tôi và gia đình bên chồng, bạn bè… từ năm 2005, nước Mỹ trở nên thân quen từ những chuyến đi về với bao câu chuyện tôi ghi lại trên mục VVNM.
Tôi chưa già và tôi tự hỏi bao nhiêu tuổi mới gọi là già. Người thì nói sau sáu mươi tuổi sẽ được gọi là già. Người khác nói sau khi về hưu sẽ chính thức bước vào tuổi già. Bác Duy Lâm, Một đồng nghiệp của tôi vẫn đến trường đi cày đều đều đến lúc bác đã bảy mươi lăm tuổi nhưng bác vẫn chưa chịu nghỉ hưu. Bác bảo bác chưa già nên bác sẽ làm đến khi nào bác không còn sức khỏe vì bác rất thích công việc của bác, công việc của một người phụ giáo. Vị bác sĩ chuyên chữa bệnh dị ứng phấn hoa của tôi đã gần 74 tuổi vẫn đến văn phòng của ông để khám cho bệnh nhân bốn ngày trong một tuần vì ông yêu thích công việc của ông. Tôi gặp rất nhiều người Mỹ vẫn say sưa đi làm dù đã quá tuổi nghỉ hưu vì họ còn sức khỏe và tìm thấy niềm vui trong công việc chứ không phải vì họ cần tiền. Bên cạnh bức tranh đầy những màu sắc tươi sáng đó, tôi biết vẫn còn nhiều bức tranh ảm đạm, âu sầu trong cộng đồng người Việt ở thành phố nơi tôi cư ngụ.
Trời rét căm căm, gió lạnh thổi ù ù bên ngoài, đường xá im vắng không một bóng người, không cả một chiếc xe qua lại. Ông Thanh uể oải ngồi dậy để đi đón Huệ, ngày nào cũng thế, mười một giờ tối phải đi rước vợ về. Huệ làm phục vụ cho nhà hàng buffet Hibachi ở vùng Riverdale. Huệ qua Mỹ đã hơn hai năm rồi mà ông Thanh vẫn không chịu tập cho Huệ lái xe, nhiều lời ra tiếng vào cũng đến tai ông nhưng ông mặc kệ. Ông chấp nhận sáng chiều đưa đón chứ không hề muốn cho Huệ lái xe, cũng may công việc của ông rất tự do, không lệ thuộc giờ giấc nên mới có thể đưa rước như thế!
Năm nay vùng Hoa Thịnh Đốn trời lạnh sớm hơn mọi năm. Giữa tháng 11 đã có tuyết đầu mùa. Không nhiều lắm, lất phất bông tuyết nhỏ nhỏ rơi xuống đất độ 5, 10 phút là tan. Tuy nhiên trời lạnh. Ban đêm 33 độ F-36 độ F. Ban ngày phần lớn nắng đẹp lắm, vàng tươi. Các loại hoa như impatient hay petunia hoa lá héo úa, thấy tội nghiệp. Hoa Pansy không sao, xanh tươi như cũ. Loại hoa này chịu được lạnh suốt mùa đông...
Nhìn cháu nội tám tháng tuổi đang tìm cách làm sao mở gói quà to, mùa Giáng Sinh đầu tiên trong đời cháu, cái gì cũng mới mẻ, lạ lẫm, cháu giương đôi mắt thật to tròn ngây thơ nhìn những món quà xanh đỏ, giây nơ hoa chằng chịt, chẳng hiểu chút ý nghĩa nào, nhưng miệng luôn mỉm cười, đôi chân mày nhíu lại dường như suy nghĩ mông lung.. Những chiếc máy hình, iphone đều bấm lia lịa, các bác, cô chú dì đều muốn lấy những góc hình dễ thương nhất của cháu vào phút này, vì cháu là đứa bé nhỏ nhất trong gia đình cả hai bên nội ngoại lại là đứa cháu đầu tiên nữa.
Năm nay ông Tư đã qua tuổi tám mươi, nhưng trông ông khỏe mạnh và trí tuệ còn minh mẫn - so với những ông lão cùng lứa tuổi, ông được xếp hạng trên trung bình. Những buổi họp mặt ở Hội Cao Niên, các cụ thường ngồi lại với nhau uống trà, tán gẫu chuyện đời. Có ông kể chuyện buồn bị con cháu bỏ bê; có ông than thở chuyện ốm đau; có ông nuối tiếc chưa trả được mối thù vong quốc đầu đã bạc, bèn ngâm mấy câu thơ của Đặng Dung
... Mưa cuối năm vẫn rả rích ngoài trời mù sương và gió lạnh, thảm lá vàng ướt mưa về cội. Bỗng nhớ câu nói đêm qua của một vị thiền sư bên Nhật, ông nói, “cuộc đời như một chiếc va li, sống phải biết khi nào xách lên, khi nào để xuống, phải soạn lại va li cho mỗi hành trình…” Tôi nghe không hiểu ý ngài lắm vì thiền sư đâu phải người thường dễ hiểu, chỉ nhớ bà ngoại mấy đứa nhỏ từng nói, “cái gì cầm lên được thì bỏ xuống được.” ...
Nhạc sĩ Cung Tiến