Hôm nay,  

Tôi Lên Chùa Làm Công Quả

24/06/202500:00:00(Xem: 408)

bo-sach-vvnm 

Tác giả lần đầu tham dự VVNM với bài “Một Ngày Thăm Trường Võ Bị West Point”. Bà hiện định cư ở Texas và làm việc trong ngành giáo dục.
 
***
 
Biết được chùa Hương Đạo cần nhiều thiện nguyện viên giúp cho việc chuẩn bị Đại lễ Tam Hợp (Đại Lễ Vesak) tại Chùa Hương Đạo, vào một ngày cuối tuần, tôi có chút thời gian rảnh nên tôi đến chùa để làm thiện nguyện.
 
Chùa Hương Đạo nằn ở thành phố Fort Worth là ngôi chùa tôi thỉnh thoảng lui tới để làm công quả. Chùa có cảnh quan khá đẹp và sạch sẽ. Trong khuôn viên chùa trồng rất nhiều cây và nhiều loại hoa khác nhau như hoa anh đào (sakura), hoa hồng, hoa râm bụt, hoa sứ, hoa cúc trắng, hoa dã quỳ...
 
Trong khuôn viên chùa, hoa nở hầu như quanh năm. Hoa mùa xuân có hoa đào sakura, đào quince, hoa hồng, hoa mộc lan và nhiều loại hoa khác. Hoa mùa hè có hoa sứ, hoa râm bụt, hoa hồng nhiều màu, hoa margueritte trắng, hoa hướng dương, hoa mộc lan trắng và nhiều loại hoa khác tôi không biết tên. Chánh điện rộng rãi và trang nghiêm, luôn có hoa tươi và nhang đèn trước tượng đức Phật.
 
Chùa được thành lập cách đây gần 30 năm từ một ngôi nhà nhỏ mua lại của một cư dân Fort Worth. Chùa đang xây dựng công trình thắng tích “Bảo Tháp Tàng Kinh Thánh Điển” (Dhammacetiya) gồm 840 tháp lớn, nhỏ lưu trữ toàn bộ lời dạy của Đức Phật nằm trong khuôn viên 14 mẫu đất sau Chánh Điện của chùa. Một mai khi công trình Bảo Tháp Tàng Kinh Thánh Điển được xây dựng hoàn tất, nơi đây có thể tổ chức các khóa tu thiền cho hơn 5 ngàn người tham dự. Tổng kinh phí dự trù cho công trình này lên tới 150 triệu Mỹ kim. Công trình đã chính thức được khởi công vào ngày 4 tháng 5 năm nay. Công trình Dhammacetiya rất có ý nghĩa về Giáo Pháp. Một khi công trình được hoàn tất, tất cả các Phật tử khắp mọi nơi trên thế giới có thể về đây để tu tập và học hỏi về Giáo Pháp. Có thể nói đây là Thánh Địa của Phật Giáo.
 
Để đánh dấu sự khởi đầu của công trình thiêng liêng này, chùa Hương Đạo long trọng tổ chức Đại lễ Phật Đản Vesak Quốc Tế lần thứ hai, Lễ Trùng Tụng Tam Tạng Thánh Điển Pali lần thứ I và Lễ Đông Thổ Khởi Công Xây Dựng Đại Thắng Tích Bảo Tháp Tàng Kinh Thánh Điển Dhammacetiya từ ngày 25 tháng 4 đến ngày 4 tháng 5 năm nay.
 
Trong suốt 10 ngày đã diễn ra các sự kiện sau:
- Lễ diễu hành xe hoa của các nước Phật Giáo để cung nghinh Xá Lợi và Tam Tạng Thánh Điển Pali vào sáng ngày 25 tháng 4.
- Tụng đọc Duyên hệ Patthana từ 5 giờ sáng đến chiều.
- Thuyết pháp vào mỗi buổi tối vào lúc 7 giờ chiều.
- Đặt bát cúng dường mỗi ngày.
- Các bữa cơm chay thân mật dành cho Phật tử vào các buổi sáng, trưa, chiều.
- Vào chiều thứ Bảy, ngày 3 tháng 5 Lễ Kiết Giới Sima Đại Bảo Tháp và lễ cúng dường ánh sáng với 24.000 ngọn nến được thắp lên.
- Chủ Nhật ngày 4 tháng 5 hai sự kiện trọng đại khép lại chương trình đại lễ Tam hợp:  Lễ Phật Đản Quốc Tế và Lễ Động thổ Khởi Công Xây Dựng Đại Tháp Dhammacetiya.
 
Đặc biệt năm nay, ngôi tiểu tháp đầu tiên Tipitaka, đại diện cho 840 ngôi bảo tháp chưa được hoàn tất, sẽ có mặt tại chùa Hương Đạo. Ngôi tiểu tháp Tipitaka được khắc Tam Tạng Kinh thánh Điển với hai ngôn ngữ là Pali Latin và tiếng Anh. Tipitaka là tiểu tháp đầu tiên được chế tác tại thị trấn Makrana Marble, thuộc quận Nagaur, bang Rajasthan, Ấn Độ, nơi có một trong những mỏ đá thạch anh nổi tiếng nhất thế giới.
 
Đá thạch anh Makrana Marble là vật liệu xây dựng của nhiều công trình vĩ đại, trong đó có Taj Mahal-kỳ quan nổi tiếng và biểu tượng văn hóa thế giới. Đây là loại đá được biết đến nhờ độ bền cao, mang giá trị thẩm mỹ và tâm linh sâu sắc, làm tăng thêm vẻ uy nghiêm cho các công trình linh thiêng. Đây là một trong những loại đá quý, có thể tồn tại ở ngoài trời qua thời gian rất dài nhờ độ rắn và độ già của loại đá này, được sử dụng từ hàng nghìn năm nay trong nghệ thuật và kiến trúc để tạo cảm giác sang trọng và đẳng cấp. Đá có màu sáng nhưng khi có ánh sáng mặt trời tiếp xúc, đá sẽ chuyển sang màu trắng.
 
Đường nét hoa văn trên tháp là hoa văn lá bồ đề và những hoa văn họa tiết khác được ghép nối từ những hoa văn có liên quan tới phật giáo của các nước như Việt Nam, Tích Lan, Miến Điện, Thái Lan, Lào và Cambodia. Vách tường đá của tháp có độ dày hơn 1 feet, tháp khá cao, nặng 43 tấn. Bên trong tháp, bốn vách tường được điêu khắc với hoa văn họa tiết kể về hành trình cuộc đời của Đức Phật dựa trên bài kinh Chuyển Pháp Luân. Bài kinh này sẽ được điêu khắc bằng hình ảnh của Đức Phật, 5 vị Trần Như và vườn Lộc Uyển.Trần tháp được điêu khắc với nhiều họa tiết bao quanh họa tiết Bánh xe Duyên Hệ. Chính giữa trần tháp có một bóng đèn chiếu xuống. Tháp rộng đủ chỗ cho 4 người ngồi trong tháp để tụng kinh hoặc quỳ đảnh lễ. Chùa đặt tạm ngôi tiểu tháp này phía bên trong cổng chính của chùa để các phật thử có thể chiêm ngưỡng ngôi tiểu tháp đầu tiên này.
 
Có một số trục trặc trong việc hoàn tất visa cho các kỹ sư Ấn Độ sang Fort Worth để lắp tiểu tháp Tipitaka nên tính đến thời điểm hiện tại, tiểu tháp vẫn chưa được dựng xong mặc dù toàn bộ các bộ phận của tiểu tháp đã có mặt ở chùa. Vì thế, Chùa Huơng Đạo cho dựng tạm 4 bức vách của tiểu tháp bên trong cổng chùa để các phật tử có thể hình dung sơ qua tiểu tháp này.
 
Tôi được phân công phụ giúp trang trí xe hoa. Khi tôi đến, các khung của xe hoa đã được trang trí với hằng hà sa số những bông hoa đẹp rực rỡ. Tôi có nhiệm vụ cắt những miếng vải dài màu vàng để trang trí cho xe hoa. Sau khi cắt xong những miếng vải màu vàng, tôi được giao việc cắt những miếng vải lụa trắng để các thiện nguyện viên khác làm những bông hoa vải để trang trí cho xe hoa. Sau đó, tôi chuyển sang khâu làm hoa vải.
 
Câu nói “Không thầy, đố mày làm nên” quả rất đúng trong trường hợp của tôi. Tôi lúng ta lúng túng mày mò làm hoa nhưng hoa của tôi làm trông như hoa héo, thiếu nước, không được đẹp và bung cánh như hoa của các thiện nguyện viên khác. Tôi không biết kỹ thuật gấp hoa vải và chưa bao giờ làm hoa vải. Thấy tôi đánh vật với bông hoa vải, một thiện nguyện viên đứng gần tôi bày cho tôi cách gấp và giữ đài hoa cho chặt. Cô ấy bảo nếu tôi dùng 2 hoặc 3 miếng vải cho một bông hoa, hoa mới đẹp và có nhiều cánh. Tôi làm theo lời cô ấy, quả nhiên, hoa của tôi trông đẹp hơn cái đầu tiên tôi tự làm.
 
Các thiện nguyện viên vừa làm việc vừa chuyện trò vui vẻ. Tôi bắt chuyện với một vài chị và nhờ nói chuyện phiếm, tôi cảm thấy thời gian qua rất nhanh và tôi không có cảm giác đang làm việc. Tôi cảm giác như đang gặp gỡ bạn bè. Chỉ còn một tuần nữa là đại lễ Tam hợp sẽ bắt đầu với lễ diễu hành xe hoa, vì thế, các thiện nguyện viên khẩn trương kết thêm hoa vải để trang trí cho xe hoa. Công việc trang trí xe hoa tuy không nặng nhọc nhưng chiếm khá nhiều thời gian của các thiện nguyện viên. Chúng tôi tạm dừng công việc vào khoảng 10 giờ tối.
 
Vào ngày lễ cúng dường ánh sáng thắp sáng 24,000 ngọn nến, tôi đến sớm để phụ việc vì tôi biết sẽ có rất nhiều việc để làm. Tôi đã từng phụ giúp lễ cúng dường ánh sáng ở chùa Hương Đạo vào năm ngoái nên tôi biết cần phải làm gì vào ngày này. Khi tôi đến chùa, nhiều thiện nguyện viên phật tử đã có mặt. Chúng tôi xếp đèn cày vào trong những cái ly nhỏ, sau đó cho những cái ly nhỏ này vào trong những cái khuôn thủy tinh dày hình dáng khá đẹp. Sau đó, chúng tôi mang những chiếc ly này tới bãi tập kết ở bãi đất rộng sau chánh điện.
 
Một số thiện nguyện viên mở những chiếc túi giấy bóng và cho những khuôn thủy tinh chứa đèn cầy vào những túi giấy bóng này. Một vài thiện nguyện viên khác sắp xếp các khuôn thủy tinh này vào các vị trí đã được thiết kế hôm trước. Tôi chạy tới chạy lui lượn rác và vác các bao rác về bãi tập kết rác. Thỉnh thoảng tôi phụ giúp mở các túi giấy bóng, thỉnh thoảng tôi phụ bỏ đèn cầy vào các khuôn thủy tinh. Mọi người tất bật làm việc cho kịp giờ hành lễ. Công việc cuối cùng của tôi là thắp các ngọn nến. May thay, các ngọn nến được thắp sáng đúng giờ dự định. Khi buổi lễ cúng dường thắp sáng 24,000 ngọn nến bắt đầu, tôi đã mệt nhoài nên tôi chỉ nán lại đôi mươi phút và không thể tham dự trọn buổi lễ.
 
Dù tôi không thể tham gia vào toàn bộ 10 ngày đại lễ vì tôi không có thời gian, tôi vẫn cảm thấy vui vì tôi đã góp phần nhỏ bé chung sức với các thiện nguyện viên khác giúp cho Đại Lễ Tam Hợp năm nay. Ngoài ra, tôi vui vì quen biết thêm một vài chị thiện nguyện viên tại chùa Hương Đạo. Nhờ đi làm thiện nguyện ở chùa, tôi có thêm một vài người bạn. Tôi nhận thấy cuộc sống của tôi vui hơn và có ý nghĩa hơn khi tôi làm công việc thiện nguyện viên cho bất kỳ tổ chức nào mà tôi tham gia.
 
Tôi chưa thể làm điều gì to tát hơn để đền ơn nước Mỹ, đất nước đã cưu mang gia đình tôi và nhiều thế hệ tị nạn của người Việt, tôi chỉ biết làm những việc nho nhỏ trong khả năng của tôi. Tôi không dám nhận tôi đang đền ơn nước Mỹ. Tôi chỉ cố gắng bỏ chút ít thời gian để giúp cho cộng đồng địa phương nơi tôi đang cư ngụ.
 
Không hiểu sao, tôi rất thích bài hát “Để Gió Cuốn Đi” của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn:
 
Sống trong đời sống cần có một tấm lòng
Để làm gì, em biết không
Để gió cuốn đi
Để gió cuốn đi…
 
  
Nhị Độ Hoàng Mai
 
Tháng 5-2025

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 219,117
Năm mươi năm quả là một thời gian dài, dài quá nửa đời người, tuy nhiên so với dòng thời gian vô thủy vô chung thì nó chỉ là một khoảnh khắc, một cái chớp mắt, so với lịch sử hàng ngàn năm của dân tộc thì năm mươi năm cũng chẳng là bao. Năm mươi năm, nếu là đoàn tụ, hạnh phúc, hòa bình thì cũng chẳng có chi đáng để nói. Đằng này năm mươi năm xào xáo, ly tán, khổ đau… quả là thật khó mà nói hết trong một bài văn hay một câu chuyện. Cũng may là bản tánh con người mau quên, mọi thứ rồi cũng dần dần nguôi ngoai theo lớp lớp sóng bồi của thời gian. Người ta thường nói thời gian là phương thuốc sẽ chữa lành những vết thương, sẽ xóa nhòa những ký ức, chôn vùi đi những dĩ vãng dù là vàng son hay đen tối, hạnh phúc hay khổ đau.
Những năm 1970, quan niệm xã hội chưa thông thoáng như bây giờ. Chuyện yêu đương với người nước ngoài là điều không tưởng, chứ đừng nói tới việc lấy chồng ngoại quốc. Vậy mà con bé xấp xỉ đôi mươi, vừa rời ghế nhà trường, tập tễnh ra ngoài đi làm phụ giúp gia đình, cái con bé hiền như con mèo đó, lại dám lấy thằng chồng Mỹ.
Hương biết, từ ngày gật đầu làm vợ Jim, cho đến lúc đặt chân đến Mỹ, sinh con và sống trong sự bao bọc của Jim, bắt đầu bằng cảm giác thương hại, rồi mang ơn Jim đã giúp cô có tấm vé đi Mỹ, thoát khỏi Việt Nam, rời khỏi làng quê bé nhỏ khốn khổ, đổi đời. Hương cũng tự hỏi, làm sao Jim yêu cô chỉ qua một lần tiếp xúc và sau đó là những cuộc gọi đường dài, nhưng dù sao hành động của Jim trong những năm qua cũng đủ chứng minh tất cả. Còn Hương ư, chưa bao giờ cô nghĩ mình đã rung động vì Jim...
Định cư tại Mỹ từ 1994, Phương Hoa vừa làm nail vừa học. Năm 2012, bà tốt nghiệp ngành dạy trẻ tại Chapman University khi đã 62 tuổi và trở thành bà giáo tại Marrysville, thành phố cổ vùng Bắc Calif. Với loạt bài về Vietnam Museum, "Bảo Tàng Cho Những Người Lính Bị Bỏ Quên," tác giả đã nhận giải chung kết 2014, giải Trùng Quang 2018 và vẫn tiếp tục gắn bó với Viết Về Nước Mỹ. Bài viết kỳ này là một câu chuyện tình với kết thúc có hậu.
Những bông tuyết bắt đầu lớn và nặng, rơi từng chùm to khi chúng tôi về gần tới nhà! Hôm nay, 05 tháng 01 năm 2025 là ngày đầu đưa con trai trở lại OSU (The Ohio State University) sau kỳ nghỉ Giáng Sinh và Tết Tây dài hạn trong năm. Cho xe vào “garage” xong, tôi vội vã lấy xẻng xúc bớt tuyết trên lối đi đoạn rải muối trước khi chạy vội vô nhà trốn lạnh...
Tôi đang đứng tần ngần trước gian hàng bày bán các món Tết như mứt dừa, mứt gừng, kẹo mãng cầu, cũng có cả nguyên hộp trình bày đủ thứ mứt. Bánh trái thì có đủ loại, nào là bánh tét, bánh chưng, bánh ú, giò thủ, chả lụa, v..v... Chao ôi nhìn gian hàng Tết thiệt mát mắt và thèm muốn, nhưng phải suy nghĩ nên mua thứ nào và ở đâu.
Tôi đã đến đây và được hướng dẫn xuống bể nước ngầm, tận mắt nhìn những kiến trúc tuyệt vời của bể. Nằm ở góc đường Memorial và Sabine, Buffalo Bayou Park là một công viên rộng lớn đẹp nhất của thành phố Houston, có đủ mọi phương tiện sinh hoạt ngoài trời như đi bộ, trượt ván, đi xe đạp, hòa nhạc, … Thoạt nhìn thì không ai có thể nghĩ rằng bên dưới lại có một bể nước ngầm đã được xây dựng từ gần một thế kỷ nay...
Một cái Tết nữa lại về. Trong cái không khí lạnh giá của mùa Đông Virginia có một người tha hương ngồi hồi tưởng lại những cái Tết xa xưa. Những ngày Tết xa xưa đó đối với tôi thường được đánh dấu bằng cột mốc từ ngày đưa ông Táo về trời. Thông thường đó cũng là ngày họp mặt tất niên của học sinh. Đối với tôi khi ấy không còn gì thú vị hơn một ngày họp mặt vui chơi thỏa thích cùng bạn bè để sau đó không phải lo nghĩ gì đến sách vở, trường lớp trong suốt hai tuần lễ liền.
Một chiếc xe cũ chạy với tốc độ khá nhanh như muốn thu ngắn đoạn đường về sau ngày làm việc mệt nhọc. Ngồi nép trên chiếc ghế cạnh người lái, có một người đàn bà gầy guộc, cổ khoác chiếc khăn choàng xanh và tay ôm chặt những gói quà. Hình như đó là những món đồ quý giá lắm, vì trên gương mặt héo hắt của chị đã thấp thoáng nụ cười. Lâu lắm rồi chị mới tìm thấy niềm vui như thế này. Chị vuốt ve từng món trên tay, cảm thấy cuộc đời mình có ý nghĩa hơn, không chỉ quẩn quanh với sự chiến đấu sống còn mỗi ngày vắt kiệt thể xác lẫn tâm hồn. Ở một nơi không phải là quê hương mình, chị đã tìm thấy chút ủi an của tình người. Dù chỉ một chút thôi, nhưng ngần ấy cũng đủ cho chị niềm tin mà bước tới...
Hôm Mồng Hai Tết Dương Lịch 2025, tại thành phố San Jose Bắc Cali, có một sự kiện vô cùng cảm động, vô cùng đẹp đẽ, do một người Mỹ gốc Việt tổ chức, làm cho những người “Homeless” tức là những kẻ không nhà, thật vui và hạnh phúc. Người đó là chàng cựu Không Quân VNCH Lê Văn Hải, đương kim Chủ Tịch Văn Thơ Lạc Việt (VTLV), và anh còn là...nhiều, rất nhiều “Chủ” khác...của nhiều Hội Đoàn và cơ quan truyền thông báo chí, Hội này Nhóm kia... Người dân San Jose và các vùng phụ cận hầu hết đều biết đến anh...
Nhạc sĩ Cung Tiến