Hôm nay,  

Du Lịch Bằng Tàu Trên Cảng Houston

04/07/202500:00:00(Xem: 359)
 
bo-sach-vvnm
                              
Huỳnh Thanh Tú là giáo viên tiểu học trước khi cùng gia đình định cư Mỹ năm 2001 tại Hoa Kỳ. Bà từng làm việc cho học khu tại Houston, Texas trước khi về hưu và dành toàn bộ thời gian làm vườn, chăm sóc các cháu, du lịch và tham gia các chuyến tham quan của cộng đồng người hưu trí tại địa phương. Tác giả tham dự VVNM với bài viết đầu tiên “Áo khoác để ngoài cửa.” Bài viết kỳ này thuật lại chuyến thăm cảng Houston với nhiều chi tiết thú vị.
 
***
 
Theo Wikipedia, Houston là một thành phố lớn nhất thuộc tiểu bang Texas, với diện tích 1,553 km vuông (599.6 dặm vuông Anh), và dân số 2 triệu 160 ngàn người, là nơi tập trung hầu hết các thắng cảnh, các di sản văn hóa đa dạng, các di tích lịch sử, những cơ sở thương mại lớn, các trung tâm y tế và giáo dục ….

Nói đến Houston là nói đến tượng đài Sam Houston, vị tổng thống đầu tiên của Cộng HòaTexas, đến Trung tâm Y khoa Texas Medical Center, nơi có nhiều cơ sở nghiên cứu về y khoa lớn nhất thế giới và đặc biệt là Bệnh viện MD Anderson trị bệnh ung thư nổi tiếng trên toàn cầu. Chúng ta cũng không quên nói đến NASA’ Johnson Space Center, nơi tích chứa những dữ liệu, những hình ảnh về cuộc sống của các phi hành gia khi bay vào vũ trụ…
                                                            
Định cư tại Houston khá lâu, nên tôi đã tham dự vào sinh hoạt của Hội cao niên (Senior Community). Hội tổ chức nhiều chuyến du lịch, thăm viếng các địa danh trong thành phố. Nhờ vậy mà tôi đã biết được khá nhiều nơi thật lý thú như các thành phố nhỏ của di dân người Đức, người Hòa Lan, các viện bảo tàng như National Musem, Holocaust Museum, và Thảo cầm viên Moody Garden…
 
Hôm nay chúng tôi, gồm 40 người cao tuổi đủ mọi sắc tộc được đi xem cảng Houston bằng tàu (Sam Houston Boat tour Port Houston). Khởi hành từ trung tâm Weekly Community tại 8440 Greenhouse Rd. Cypreess 77433, xe bus đã đưa đoàn đến cảng Houston. Khoảng đường không xa nhưng vì kẹt xe nên phải hơn một giờ mới tới nơi.
 
Được biết cảng Houston nằm trong thành phố Houston, cách vịnh Mexico vài giờ đi tàu, là một trong những cảng lớn nhất thế giới, rất sầm uất, và luôn bận rộn về vận tải lượng hàng hải của Hoa kỳ với nước ngoài.
                        
Đây là một khu phức hợp dài 50 dặm (80km) gồm các cơ sở công cộng và tư nhân đa dạng. Cảng Houston được xem là một thực thể hợp tác giữa chính quyền cảng, nơi vận hành các bến chính dọc theo kênh tàu Houston với hơn 150 công ty tư nhân nằm dọc theo vịnh Buffalo Bayou và Galveston.
 
Ngoài ra cảng Houston còn cung cấp các chuyến du ngoạn miễn phí, mang tính chất giáo dục, tìm hiểu về cảng và sự vận chuyển hàng hóa trên kênh tàu Houston.
 
Đoàn chúng tôi được mời lên tàu. Con tàu mang tên là M/V Sam Houston có chiều dài 95ft, bề rộng 25ft với sức chứa tối đa là 100 hành khách. Thiết kế bên trong thật trang nhã: Có phòng khách đầy đủ chỗ ngồi, máy lạnh, tủ lạnh ướp nước ngọt. Có phòng đứng ngoài boong tàu để du khách có thể nhìn rõ cảnh quan bên ngoài nhất là các tàu hàng quốc tế xuôi ngược trên biển và những hoạt động hằng ngày của bến cảng Turning Basin.
 
Tàu bắt đầu rời bến Sam Houston Landing chạy dọc theo kênh. Hướng dẫn viên cũng bắt đầu giải thích chi tiết về các cơ sở, những nhà máy lọc dầu của các tập đoàn dầu khí và các di tích lịch sử nằm dọc ven bờ.
 
Theo hướng dẫn viên thì tàu M/V Sam Houston hoạt động như một tàu du lịch công cộng của cảng Houston. Kể từ chuyến đi đầu tiên ngày 30 tháng 7 năm 1958, tàu đã đón miễn phí hơn 2 triệu du khách, mang đến cho công chúng cái nhìn độc đáo và những tác động của kênh tàu đối với thành phố Houston.
 
Từ phòng lái, thuyền trưởng Genaro Ambriz cũng đã tự hào nói rằng: “Tôi đã gắn bó với chiếc tàu này trong gần 30 năm. Kênh tàu Houston dài 52 dặm và thật khó tin là nó đi xa Houston đến như vậy.”
 
Ông tiếp: “Ban đầu các bến cảng chủ yếu nằm trong giới hạn của thành phố Houston, và càng ngày càng mở rộng. Đến nay nó đã là cơ sở của nhiều cộng đồng ở khu vực chung quanh. Đặc biệt là nhà ga Barbours Cut nằm ở Morgan’s Point.”  
 
Mọi nhu cầu vật chất mà chúng ta đang sử dụng như quần áo, dụng cụ điện tử, xe cộ… đều được đến từ cảng Houston. Tất cả được vận chuyển ra vào bằng các tàu chở hàng khổng lồ chạy dọc trên kênh tàu Houston.
 
Tôi được biết mỗi năm có hơn 200 ngàn chuyến tàu từ các nơi trên thế giới đã đến và đi qua cảng này. Các ngành công nghiệp dọc theo kênh tàu đã tạo nên hàng triệu công ăn việc làm cho TB Texas.
 
Tàu đang chạy dưới cây cầu 610, chúng tôi thấy một số nhà máy lọc dầu khí mà theo hướng dẫn viên thì trên đất liền không thể nhìn thấy được. Chúng tôi cũng được thấy tận mắt vùng đất mà Santa Anna bị bắt sau trận chiến ở San Jacinto.
 
Tàu trở về bến,tính ra thời gian của chuyến đi khứ hồi là 90 phút. Thời gian tuy ngắn ngủi, nhưng chuyến đi đã giúp tôi cảm thấy thật thoải mái và thích thú vô cùng. Vì ngoài ý nghĩa của một cuộc du ngoạn, nó giống như một lớp học về kinh doanh, kinh tế cùng lịch sử, tất cả hòa quyện thành một,thật tuyệt vời.
 
Chuyến du ngoạn đã mở rộng cho tôi những kiến thức hiểu biết thêm tầm quan trọng về kinh tế của kênh tàu và bến cảng Houston:

- Kênh tàu Houston là con đường thủy huyết mạch nhộn nhịp và sầm uất nhất, cung cấp toàn bộ các nhu yếu phẩm cho thành phố Houston và tiểu bang Texas.
- Tận mắt nhìn thấy sự phát triển của các cơ sở kỹ nghệ, thương mại, các hãng xưởng và những nhà máy lọc dầu khí dọc theo kênh tàu Houston.
- Được nhìn thấy thật gần các con tàu khổng lồ chất đầy hàng hóa đang xuôi ngược trên bến cảng.
- Tận mắt xem các cần cẩu cùng máy xúc di chuyển xung quanh các tàu hàng khổng lồ.
- Mặc dầu chuyến đi này hoàn toàn miễn phí, nhưng chúng ta phải cần ghi danh đặt trước ngày đi vì không gian và nhu cầu có hạn.                                 
 
Cảm ơn thuyền trưởng Ambrig, cám ơn thủy thủ đoàn đã cho chúng tôi tận hưởng những giây phút du lịch trên sông nước thật tuyệt vời. Cám ơn những người bạn đồng hành thân yêu, cám ơn cuộc đời đã cho tôi những thời khắc hạnh phúc này.
 
Tôi yêu thành phố Houston ấm áp và đầy tình người. Tôi yêu những con người năng động, chịu khó và… tôi cũng yêu tôi! 
 
Houston ngày 28-2-2025 
 
Huỳnh Thanh Tú            
 

Ý kiến bạn đọc
04/07/202516:33:30
Khách
Cảm ơn Tác giả chia sẻ một bài viết.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 238,339
Trên máy bay về lại nhà, vợ chồng chúng tôi có chung một nhận xét: chuyến đi San Jose vừa qua là một chuyến du lịch cuối tuần đáng ghi nhớ nhất, tuyệt vời nhất. Dự liên tiếp hai đại tiệc, với đủ tình non nước, tình trường xưa nghĩa cũ, tình đàn anh đàn em, tình huynh đệ chi binh, tình bạn từ thuở tiểu học, viếng thăm mộ phần, cầu nguyện cho những người thân đã khuất núi, thăm được Cô bên Nội 94 tuổi, ông anh bên Ngoại gần 100 tuổi, nối lại và thắt chặt tình bà con cả bên Nội lẫn bên Ngoại. Vinh dự được anh chị Bs. Nguyễn Thượng Vũ đón tiếp và khoản đãi sang trọng như một thượng khách. Ấm áp được vợ chồng cousin Ngô Xuân Hùng đón đưa đi đây đó, ân cần tiếp đãi một cách rất chân tình. Và nhất là chúng tôi được ở trong khách sạn sang trọng “ngàn sao” không đâu sánh bằng.
Các cháu vừa được ông Nội chở đi ăn 'hamburger", sau giờ học về, mở cửa chạy vào quăng cặp sách trên kệ, nhảy tới ôm Bà hôn tới tấp: - Ăn no lắm Bà ơi. Bà vẫn nằm yên trên ghế sofa: - Bà dặn bao nhiêu lần rồi, về nhà phải nói tiếng Việt, không uổng công Ông đã đưa đi đón về học lớp Việt Ngữ bao nhiêu năm nay. Hai hôm nay bệnh đau lưng tái phát, nên Bà bớt làm công việc nhà. Mấy chục năm trước bà đã bị mổ kéo dài mấy tiếng đồng hồ, con cháu lo sợ Bà không qua khỏi, nhưng khi thấy Bà tỉnh lại cả nhà mừng rỡ tạ ơn Phật, Chúa. Bà đang làm ăn phát đạt phải dứt khoát buông bỏ, sang tiệm nghỉ ngơi. Tiếng cháu Út: - Bà cần con bóp tay chân không? Cháu khác: - Bà muốn gì nói con giúp nha, Bà ăn chưa? Hai cháu còn lại vuốt những sợi tóc loà xoà phủ trên trán Bà “Nội đừng làm gì nữa nhé, nằm nghỉ cho khỏe.”...
Ngày giỗ đầu tiên của mẹ. Cả nhà im lặng cắm cúi ăn. Mọi người tránh nhìn vào nhau, như thể đang tìm cách không làm đau lòng người khác bằng những kỷ niệm quá sâu sắc. Thi thoảng, họ trao đổi với nhau những câu rời rạc, nhưng tuyệt nhiên, không ai nhắc đến từ “Mẹ“, cố tình xem đây là bữa ăn bình thường, không phải là giỗ mẹ. Nỗi đau mất mẹ như vết thương còn quá mới, không ai dám chạm vào, sợ làm những giọt nước mắt ứa ra. Nhưng dù cố gắng thế nào, mẹ vẫn hiện hữu trong từng ngóc ngách ngôi nhà. Bình thường, bữa cơm nhà bao giờ cũng rộn ràng. Gia tài có hai đứa con gái, mà khẩu vị thật khác nhau. Vậy mà mẹ vẫn cố gắng chìu ý từng đứa.
Từ lúc sanh ra, hai chị em tôi rất ít khi gặp ba, chỉ biết có mẹ. Sau này chúng tôi mới nghe mẹ kể, ba là người lính Việt Nam Cộng Hòa (VNCH), ít về nhà. Khi chúng tôi hơi lớn lên một chút thì ông đã tử trận oai hùng vào dịp Tết Mậu Thân 1968, năm tôi mới được bốn tuổi và chị sáu tuổi. Mẹ là một người phụ nữ hiền lành, mảnh mai, đẹp và quyến rũ, ai gặp mẹ, nói chuyện với mẹ là khó có thể quay lưng, nên cuộc đời mẹ thật truân chuyên, trong thơ Nguyễn Du có câu: Trăm năm trong cõi người ta Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau (Kiều-Nguyễn Du)
Ngày tháng trôi qua vùn vụt, mới đó đã nửa thế kỷ từ khi Cộng Sản cưỡng chiếm miền Nam. Năm nay hình như cơn buồn của người dân tỵ nạn tăng lên nhiều hơn, nỗi nhớ, nỗi uất hận cũng thấm đậm hơn. Tôi thấy nhiều hội đoàn xôn xao chuẩn bị ngày tưởng niệm mất nước trong “tháng Tư Đen” sớm hơn, thay vì những năm trước chỉ vào cuối tháng.
1975. Tháng Tư, thị trấn Sparks, tiểu bang Nevada. Ba chị em ngồi dán mắt trước cái tivi đài Mỹ đang chiếu tin tức thời sự. Màn hình hiện lên bản đồ hình chữ S có tên của ba thủ đô Hà Nội - Huế - Sài Gòn. Đường vĩ tuyến 17, chia cắt hai miền Bắc Nam rõ rệt. Bắt đầu từ Tháng Hai năm 1975 tôi đã theo dõi tin tức Việt Nam nhiều hơn, khi chiến trận giữa Bắc Nam ngày càng sôi động, cũng nhờ mấy bài báo cắt ra do Ngọc Anh em tôi gởi qua. Họ đưa hình bản đồ chữ S lên, Miền Bắc sơn màu đỏ, rồi màu đỏ vượt khỏi vĩ tuyến 17 tràn xuống Miền Nam. Màu đỏ lan xuống tới đâu, tôi rớt nước mắt tới đó...
Thông thường người đời hay nói con cái là hạnh phúc của cha mẹ. Hơi bi quan một chút thì người ta nói con cái giúp cho vợ chồng sống với nhau trọn đời vì con cái giúp họ tập trung vào chúng thay vì nhìn nhau và gây lộn mỗi ngày. Ở phía tiêu cực thì có người cho rằng con cái những chiếc gông mà bố mẹ phải đeo suốt đời. Người Mỹ thì nói rằng con cái giúp cho bố mẹ sống lại đời mình. Nghĩa là, khi có con, nhìn các con đi học mẫu giáo, rồi tiểu học, rồi trung học, bố mẹ như sống lại đời mình lần thứ hai. Họ cũng nói rằng con cái giúp bố mẹ thay đổi và trưởng thành hơn. Tất cả các lối suy nghĩ trên có lẽ đều đúng. Riêng bài này, xin chỉ tập trung vào cái nhìn tích cực của người Mỹ.
Ngôi nhà của họ nằm trên một làng nhỏ ven biển, nơi quanh năm chỉ có nắng và gió. Cuộc sống họ thật đơn sơ, bình yên như tiếng sóng biển rì rào bên ghềnh đá lở; ngày hai lần anh Hai vác tấm lưới cũ trên vai giong thuyền ra khơi vào sớm tinh mơ, rồi trở về lúc chiều tà với tôm cá nhảy lách tách trong thúng. Chị Hai ở nhà loay hoay với mớ hải sản khô, canh chừng thời tiết mưa nắng bất thường của ông trời. Chỉ cần sơ sẩy một chút là bao nhiêu công cán của hai vợ chồng bỏ sông bỏ bể. Cái ăn của con người ở đây luôn khó khăn vì phải phụ thuộc vào thiên nhiên, mà thiên nhiên nơi vùng biển khô cằn này đa phần là khắc nghiệt.
.Mỹ bỏ rơi Miền Nam Việt Nam. Người lính Mỹ cuối cùng rời khỏi Việt Nam năm 1973. Bàn cờ thế cuộc đã thay đổi, những người lính Việt Nam Cộng Hòa đã chiến đấu trong đơn độc và tuyệt vọng. Trong những ngày cuối cùng 30 tháng Tư 1975, dân chúng gồm cả lính tráng hay nhân viên công sở của Việt Nam Cộng Hòa đã tiêu hủy, xé đốt hết những giấy tờ hình ảnh có liên quan đến “ngụy quân ngụy quyền” vì sợ Việt Cộng trả thù. Trong khi chồng Mai còn kẹt lại ở đơn vị chưa thấy tăm hơi, Mai đã thay anh đốt đi nhiều hình ảnh lính tráng từ lúc anh tốt nghiệp quân trường Thủ Đức KBC 4100 đến những hình ảnh khác, cứ hình nào anh mặc đồ lính là Mai nhắm mắt nhắm mũi cho vào ngọn lửa...
Chiếc xe bus “Greyhound” lăn bánh chầm chậm vào bến ở Sacramento, miền Bắc của tiểu bang California vào một buổi chiều thu năm 1999 rồi từ từ dừng lại. Tôi bừng tỉnh khi đang ngồi quan sát cảnh vật bên ngoài, bởi mọi thứ, mọi người ở đây đều lạ lẫm đối với tôi vì tôi chỉ mới tới định cư tại quốc gia này có hai tháng thôi! Đứng dậy, vác chiếc ba lô đang để dưới gầm ghế lên vai tôi bước theo những người đi trước rời khỏi xe.
Nhạc sĩ Cung Tiến