Hôm nay,  

Dọn Vô “Dorm”

29/08/202500:00:00(Xem: 2169)

TG-Lai-Thi-Mo-nhan-giai-Danh-Du-từ-Giam-khao-Nguyen-Viet-Tan
Từ trái: Tác giả Duy Nhân, Julie Tomanpos từ ngân hàng bảo trợ Wells Fargo Bank, tác giả Lại Thị Mơ và giám khảo VVNM Nguyễn Viết Tân tại Lễ Trao Giải VVNM 2023.

 

Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ 2017 và đã nhận giải Đặc Biệt năm thứ mười tám và giải Danh Dự năm 2023. Bà cho biết bút hiệu là tên thật, trước là nhà giáo tại Việt Nam, định cư tại New Jersey năm 1994 theo diện HO. Nhân mùa khai giảng năm học mới, tác giả góp một bài viết về nhiều chi tiết thú vị, bổ ích cho các tân sinh viên bắt đầu đời sống nội trú trong trường đại học.

 

***

 

Lễ Lao Động Mỹ sắp đến. Nhà nào có trẻ con còn đi học lại bận rộn túi bụi chuyện sắm sửa cho niên học mới. Nhưng những người nôn nóng nhất, lại là các cậu Tú cô Tú vừa xong trung học, chuẩn bị dọn nhà vô nội trú (dorm). Cuộc sống của tân sinh viên hoàn toàn khác hẳn lúc còn ở nhà.

 

Nếu học trường công của tiểu bang đang ở, tiền học thấp. Nếu ngoài tiểu bang, sẽ tăng gấp đôi. Trường tư không tính theo địa chỉ cư ngụ.

 

Dọn vào nội trú. Không cần mua sắm nhiều. Tiền để đó, không lo bị mục. Trước hết, mỗi phòng cho “freshman” có 2 giường chiếc (twin). Nhưng dài hơn giường ở nhà (cỡ 20cm), phải mua loại trải giường có đề chữ giành cho “dorm”.

 

Đừng quên “extension”, chỉ cần một dây,1 ổ điện cho 1 người. Vài cái mắc áo thôi, không có chỗ đâu mà treo (closet của mỗi người không dang đủ cánh tay). Mỗi người có một bàn học nhỏ. Chấm hết.

 

Tất cả quần áo, đồ dùng cá nhân phải để trong thùng nhựa, nhét dưới gầm giường.

Chỉ một cái đèn để trên bàn học là đồ điện duy nhất được phép dùng. Trong phòng có tủ lạnh (nhỏ cho 2 người) và microwave nhỏ đặt bên trên.

 

Đừng mang thêm ấm điện để pha cà phê, chảo điện để chiên trứng, dù rằng sẽ hữu ích hà tiện được rất nhiều tiền.

 

Không đến nỗi như trại lính, nhưng luật là luật. Giám thị phòng mà tìm thấy tang chứng, bạn sẽ bị phạt. Giám thị chẳng ai xa lạ, chính là những sinh viên lớp lớn, làm work study theo chương trình của liên bang (Financial Aid) dành cho tất cả sinh viên được làm 20 giờ/tuần với mức lương tối thiểu (minimum wage).

 

Tiền ăn được phát suốt lục cá nguyệt (semester) bằng cuốn sổ coupon. Mỗi bữa xé một miếng. Phòng ăn đóng cửa lúc 9 giờ tối, không lấy thức ăn sớm (để dành) là đói meo. Quần áo có nơi giặt như bên ngoài.

 

Di chuyển trong trường có xe bus (từ chỗ ở tới lớp học, miễn phí). Khuôn viên đại học lớn như cái cư xá, không có chuyện chạy bộ tới lớp học. Có trường không cấp chỗ đậu xe cho sinh viên năm thứ nhất và năm thứ hai (vì quá đông). Nên làm work study là tốt nhất. Những lớp lớn được cấp parking, có thể mang theo xe để làm thêm bên ngoài (lương cao hơn).

 

Parking permit (giấy phép đậu xe) phải mua mỗi năm, đậu đúng chỗ qui định ghi trong permit. Đậu sai chỗ, xe tuần tra của trường qua lại liên tục, sẽ phạt không thua gì bị phạt bên ngoài. Sinh viên, là học sinh đã trưởng thành (viên), phải có kỷ luật.

 

Ngày đầu tiên dọn vô dorm, ai cũng ráng đi thật sớm, để “xí chỗ”. Mỗi phòng 2 người, sẽ có người nằm phía trong yên tĩnh, không bị ai ra vô quấy rầy. Còn giường kia, kê ngay lối ra vào.

 

Ngày nhận phòng có đủ chuyện “cười ra nước mắt”. Đầu tiên phải xem cái bảng to đùng để dưới sân trường, tìm địa chỉ phòng. Sau đó đi mượn cái xe, đẩy lên cầu thang (không dễ đâu, vì chật ních người).

 

Những nhà lần đầu tiên dọn cho con cưng, cháu cưng thiệt là “rộn rịp”, nguyên một nhà kéo đi hết, kể cả ông bà già lụm cụm cũng muốn xem con cháu mình ăn ở ra sao. Những nhà  này bị “hố” nên gọi là “cười ra nước mắt”.

 

Nhiều cô tiểu thư đòi mang theo cả gối ôm (dài thoòng) đi kèm với cái ghế nệm to đùng. Mượn một xe không đù, phải mượn thêm xe nữa, giống như mua bàn ghế ở Home Depot.

 

Trái lại có nhiều nhà rất bình thản vì đứa sắp nhận phòng là đứa út, kinh nghiệm đầy mình, chỉ kéo một va ly to là đủ. Hì hà hì hục đẩy lên cầu thang, rồi lại hì hà hì hục đẩy xuống.

 

Lay tỉnh, lay tỉnh ông bà cha mẹ ơi! Nhấp nháy chim “mọc lông mọc cánh” bay ra khỏi tổ, không còn lo nữa. Không tin, thời gian sẽ trả lời. Tụi nó không có “rảnh” gọi về hỏi thăm mỗi ngày, mỗi tuần đâu, viện cớ mắc học. Học đại học không phải học “tà tà” như 13 năm trước. Đây là giai đoạn “chạy nước rút” để đi đến đích. Bốn năm đại học trôi qua rất nhanh. Môn học và kết quả ra trường rất quan trọng. Đó là thước đo đánh giá để đi xin việc.

 

Cha mẹ sinh con trời sinh tính. Không phải cùng cha mẹ sinh ra, đứa nào cũng giống nhau. Em lanh bao nhiêu (street smart), thì anh thật thà bấy nhiêu. Ngày đầu tiên dọn nhà cho thằng lớn. 11 giờ đêm mà nó còn gọi (giọng lo lắng):

 

- Mẹ ơi! Không có toilet tissue (giấy vệ sinh).

 -Thì hỏi mượn bạn cùng phòng (có sao đâu).

- Kỳ quá. Con ngại lắm. Mẹ mang vô cho con đi.

 

Cũng may trường chỉ cách nhà 20 phút.

 

Tới phiên thằng em. Lúc này số tân sinh viên tăng quá đông. Mỗi phòng có 3 freshman (1 giường chiếc & bunk bed). Vì nhà xa (90 phút lái xe), trời đã nhá nhem, nhưng trong lòng vẫn thắc mắc, vì mới thấy một bạn cùng phòng của nó là “trắng”.

 

Đến 9 giờ tối, gọi con, giả vờ hỏi mọi chuyện xong chưa, thật ra muốn biết cậu còn lại…ra sao! Thằng con hiểu liền, khi thấy mẹ lúng túng. Nó nói:

 

- Con không bao giờ trả lời mẹ đâu. Như vậy là “racist” (kỳ thị).

 

Mẹ im luôn (biết lỗi rồi). Sau đó nó còn nói con chọn nằm phía trên giường tầng. Thì ra nó “khôn” hơn mình nghĩ “thà ta phụ người, chứ không để người phụ ta”.

Nó nói rằng, nằm tầng dưới, sẽ có 2 người đi ra đi vô, rồi bên ngoài hành lang lao xao tiếng nói chuyện. Nó giành trên cao là yên nhất.

 

Cái thằng “mồm miệng đỡ tay chân”. Một cái coupon cho một bữa không đủ cho nó, nó xài nhiều quá, hết sạch. Đói bụng quá, xuống phòng ăn hỏi xin thức ăn dư (left over), bù lại nó sẽ lau chùi dọn dẹp, sắp xếp lại bàn ghế phòng ăn cho gọn gàng ngăn nắp. Dĩ nhiên ít khi nào nó bị từ chối.

 

Ông bà cha mẹ ơi! Con cháu khi ra ngoài đời, chúng khôn hơn chúng ta tưởng. Cuộc sống bắt buộc phải như thế, không thể ôm mãi chúng trong vòng tay gia đình. Thằng nhỏ kể rằng năm đầu tiên (freshman), công việc work study của nó là lau dọn restroom. Nhưng qua năm sau (Sophomore) nó đã lên “xếp sòng”:

 

- Bây giờ con lên manager, không có chùi cầu tiêu nữa. Tụi nhỏ phải làm.

 

Gớm! Mới qua một năm, mà đã ra vẻ rồi. Nó còn là giám thị “hắc ám” đi xét phòng, lôi ra đủ thứ “vật cấm”: ấm điện, chảo điện, nồi cơm điện… Chảo để chiên trứng ăn bánh mì, nồi cơm điện (có loại nồi chỉ 1 cup) ăn cơm xịt xì dầu là rẻ nhất. Bởi vì (10 năm trước) mua thức ăn bên ngoài mắc lắm. Phòng ăn đóng cửa 9pm, đói bụng ăn crackers hoài cũng ngán.

 

Khi 18 tuổi, mỗi cô cậu sẽ được đề nghị thẻ tín dụng “credit card” (cỡ vài trăm). Đây là lúc bắt đầu tập làm người lớn, để hiểu thế nào là “good hay bad credit”. Nhiều cha mẹ cho chúng một cái debit card thay vì cho tiền mặt (bất tiện), cũng chỉ vài trăm. Ở nhà, cha mẹ có thể cho thêm khi tiền gần hết

 

Ở trong nội trú không phải là nơi tụ tập để vui chơi. Thật sự có nhiều việc phải lo lắng. Như bảo hiểm sức khỏe (health insurance) ăn theo cha mẹ bắt buộc phải đậu đủ số tín chỉ (credit) theo qui định. Nếu không họ sẽ từ chối. Không hề có nhân nhượng với hãng bảo hiểm.

 

Cậu con trai của bà hàng xóm (mẹ đơn thân) bị té gãy tay khi ở “dorm”. Vì cậu đã bỏ bớt một số môn khó quá (trước khi bị tai nạn), không đủ số credit qui định của hãng bảo hiểm, họ không chịu trả, mẹ phải bỏ tiền túi ra trả.

 

Chọn môn học cũng là vấn đề không dễ. Nhưng khi cảm thấy không hợp, chuyển qua môn khác vừa với khả năng của mình. Điều quan trọng nhất là không bỏ học. Trễ một hay hai năm vẫn không sao. Biết bao nhiêu người thành đạt, không phải họ không từng vấp ngã. Có chí thì nên. “No pain no gain”. Chẳng có thành công nào đến dễ dàng.

 

Các cô cậu tân sinh viên, một chân trời tươi sáng đang chờ đón các bạn phía trước.

Hãy vững tin, đừng để phụ lòng đấng sinh thành dưỡng dục. Chúc các cháu may mắn.

 

Ghi chú: Đây là sinh hoạt của đại học công (nghèo), tiền học thấp. Học đại học tư, học phí cao, cách sinh hoạt có thể khác nhau.

 

Không ở trong nội trú, chỉ cần trả tiền học, mỗi ngày tự lo liệu đến trường (commute). Nhưng bất tiện ở những nơi có tuyết. Một số lớp giờ học rất trễ 9pm. Ở “dorm”, có bảo vệ kiểm soát ra vô có giờ giấc, không được nhậu nhẹt làm ồn. Nhiều cha mẹ nghe con than thở kỷ luật của nội trú, đã mướn nhà bên ngoài cho con cháu ở. Thoải mái đi kèm với rủi ro, vì không biết con kết bạn với ai.

 

Trên 18 tuổi, con có muốn cha mẹ biết kết quả học ra sao, tùy đứa con. Nhiều cha mẹ ít học, chỉ biết đóng tiền. Sau một thời gian ở nội trú điểm GPA thấp quá, không đủ qui định của chính phủ. Trường sẽ sa thải. Con nhà nghèo bị cúp Financial Aid.

Chính phủ chỉ giúp cho người có tiềm năng, không phải cho những người lười biếng.

 

Quả thật 4 năm đầu đại học, là cuộc đua nước rút rất gay cấn, quyết định tương lai của người học trò. Các cháu hãy cố lên.

 

 

Lại Thị Mơ

 

Caption: Từ trái: Tg Duy Nhân, Julie Tomanpos từ ngàn hàng bảo trợ Wells Fargo Bank, tg Lại Thị Mơ và giám khảo VVNM Nguyễn Viết Tân tại Lễ Trao Giải VVNM 2023.

 

 

 

 

 

 

Ý kiến bạn đọc
15/09/202517:45:36
Khách
Muốn biết thế lực Do Thái cai trị nuớc Mỹ mạnh như thế nào thì đọc bản tin The Independent sau đây. Ngay cả UC Berkeley là thành trì nổi tiếng thiên tả cứng đầu cũng chịu quỳ gối khuất phục. Quân đội Mỹ nay hy sinh chiến đấu là hy sinh cho Do Thái y hệt như CS VN đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô cho Trung Quốc.
"UC Berkeley names 160 staff and faculty to Trump administration as part of antisemitism investigation
Story by Josh Marcus
The University of California, Berkeley, provided personal information to the Trump administration about roughly 160 students and professors as part of a federal investigation into campus antisemitism, outraging critics and faculty who compared the move to the anti-communist purges of the McCarthy era.
Judith Butler, a prominent Jewish feminist and queer scholar at Berkeley with numerous family members who died in the Holocaust, was among those whose information had been shared. Butler has been a critic of Israel and has said its invasion of Gaza amounts to genocide."
Các chiến tranh thế chiến I và II, Ukraine, Trung Ðông, Gaza là chiến tranh giữa các nuớc thực dân tư bản da trắng giết lẫn nhau có lẽ do nhân quả gây ra từ lòng tham lam của cải tài nguyên.
14/09/202522:21:12
Khách
Ða số các đại học có Hilel Center cho sinh viên Do Thái nên Hilel làm việc với công an Do Thái và FBI theo dõi các hoạt động tên tuổi những nguời biểu tình hay phát biểu linh tinh chống DT. Khác với CSVN xí xoá tuớng N C Kỳ, Ðỗ Mậu khi các ông này về VN chơi, nguời Do Thái thù rất dai. Cho đến hôm nay 80 năm sau thế chiến II mà DT vẫn truy lùng cựu nhân viên quốc xã , vì vậy sinh viên phải cẩn thận.
14/09/202522:00:26
Khách
Cha mẹ có con đi học đại học tại Mỹ phải cảnh cáo con cái tránh xa các hoạt động phe nhóm chống Do Thái vì bị vào danh sách anti-semitism là ra truờng không có việc làm, nếu ai chỉ có thẻ xanh là có thể bị trục xuất qua Phi Châu hay VN. Hàng chục truờng đại học bị mất hàng tỷ hay trăm triệu đô la vì bị tố anti-semitism, vì vậy truờng cũng gắt gao với sinh viên giáo sư có khuynh huớng chống Do Thái. Nhân viên giáo sư phár biểu linh tinh anti-semitic cũng bị truờng sa thải để tránh bị chánh phủ phạt tiền hàng trăm triệu. Hàng ngàn sinh viên du học tham gia biểu tình bị bác visa và bị trục xuất. Vào đại học Mỹ sinh viên phải cẩn thận lời nói y hệt như sống ở VN hôm nay.
31/08/202514:22:19
Khách
Dọn ra khỏi nhà đi vào dormitory ở đại học là nơi tốt nhất để công chúa hoàng tử cậu ấm cô chiêu học tự túc tự lập và cách đối xử với nguời chung quanh. Tại nhiều đại học danh tiếng quy tụ nhân tài của thế giới thì sinh viên bị đặt vào hoàn cảnh sink or swim, phaỉ cố gắng hết sức để hoàn tất cử nhân, no pains no gains. Sức ép rất nhiều khi vào những ngành khó . Nghe noí hình như có một đại học danh tiếng phải giăng luới trên tầng lầu cao ở dormitory ngừa sinh viên buồn vì học hành nhảy lầu tự vận. Như lời nói quân truờng đổ mồ hôi, chiến truờng bớt đổ máu, cố gắng học hỏi tăng khả năng cho mình thì ra truờng dễ kiếm việc và tránh bị sa thải . Những sinh viên nhờ mánh mung lấy điểm cao ra truờng có thể kiếm đuợc việc ban đầu nhưng rồi sau cũng bị sa thải vì kém khả năng. Năm nay sinh viên tốt nghiệp gặp khó khăn khi kiếm việc làm vì các hãng nay dùng AI thay nhân viên. Những nguời học đại học tư trả 60 ngàn học phí mỗi năm mà không kiếm đuợc việc làm với ngành chuyên môn thì khó mà lấy lại vốn đầu tư . Vì vậy phải suy nghĩ kỹ càng truớc khi chọn học đại học tư .
Ai có con học xa thì lái xe hơn 6-10 giờ để giúp con dọn nhà thì mới thấy cái gian nan khi dọn nhà hay thăm con. Nhưng khi truờng xa có ngành chuyên môn danh tiếng thì khi con mình giỏi mình phải chấp nhận con đi học xa. Sau khi đưa con dọn vào truờng trên đuờng về mẹ rưng rưng nuớc mắt.
Có câu ca dao mẹ dẫn con đi học ngày xưa:
"Ví dầu cầu ván đóng đinh,
Cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi
Khó đi mẹ dắt con đi,
Con đi trường học, mẹ đi trường đời"
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 474,094
Buổi sáng Christmas Eve năm ấy bình yên đến vô cùng. Lò sưởi kêu tí tách như ai gõ nhịp vui, hơi nóng lan ra làm cả phòng khách ấm hẳn lên. Cây thông đặt bên cửa sổ sáng rực bởi dây kim tuyến và những bóng đèn nhỏ đủ màu. Ánh sáng nhấp nháy phản chiếu lên tường, lung linh như mảnh ký ức thắp sáng từ những yêu thương. Trong bếp, vợ Nam đang lúi húi lấy khay bánh mới nướng ra khỏi lò. Chút bột trắng còn dính trên tạp dề, nhoẻn miệng cười- nụ cười xoá tan đi bao mệt mỏi. Mùi bơ, mùi quế, mùi turkey quay hòa vào nhau, thơm đến mức làm lòng người ấm lại. Căn nhà rộn rã tiếng cười, tiếng của hai vợ chồng, tiếng của đứa con trai năm tuổi đang chạy lon ton giữa phòng khách, chân nhỏ khua lên nền gỗ lách cách, suýt vấp vào hộp Lego mới, làm mẹ hốt hoảng: -Tin, coi chừng té đó con! - Ba ơi, ba ơi!! Thằng bé ôm cái ba-lô nhỏ chạy tới. Hai má đỏ bừng, đôi chân lon ton muốn vấp vào chính mình. Nó dừng trước mặt Nam, thở gấp, rồi lục lọi trong ba-lô như đang tìm kho báu....
Hôm nay, trong lúc dọn dẹp các hồ sơ, giấy tờ và các thư từ cũ để chào đón năm mới, tình cờ, tôi bắt gặp một tấm thiệp Giáng Sinh đã phai màu theo thời gian của một người bạn cùng khóa 7/68 KQ viết gửi chúc mừng tôi cách đây 33 năm, khi gia đình tôi vừa đến San José. Thiệp chúc mừng Giáng Sinh và Năm Mới của bạn Nguyễn Xong Kiệt. Trong quan hệ bạn bè cùng Khóa, tôi không chơi thân với Kiệt. Thời gian thụ huấn giai đoạn một ở Trung Tâm Huấn Luyện Quang Trung, và giai đoạn hai ở Trường Bộ Binh Thủ Đức, thỉnh thoảng gặp nhau, chỉ bắt tay chào hỏi xã giao.
Rời quê hương theo diện đoàn tụ gia đình, tôi đến Mỹ vào một ngày cuối năm 1998, đúng vào mùa Giáng Sinh. Lúc ấy, tôi gần tròn năm mươi tuổi. Chuyến bay đưa vợ chồng tôi và ba đứa con nhỏ đến thành phố Tulsa, một vùng đất nhỏ yên tĩnh giữa miền Trung nước Mỹ, nơi mùa đông tuyết phủ trắng trời. Ngày đầu tiên đặt chân đến nơi đây, tôi vẫn nhớ rõ, trên con đường nhỏ về thị trấn Broken Arrow-gió lạnh thổi táp vào mặt, hơi thở hóa thành khói trắng, đường phố vắng tanh, chỉ có ánh đèn Noel le lói sau các khung cửa sổ. Cả gia đình chúng tôi quây quần trong căn nhà nhỏ của người em gái, vừa mừng vừa lo. Đó là mùa Giáng Sinh đầu tiên trên đất Mỹ, nhưng trong lòng mỗi người đều chùng xuống, buồn và nhớ nhà vô hạn.
Tôi định cư tại San Diego đã ngoài bốn mươi năm qua. Vùng đất hiếm hoi khó có nơi nào sánh được: bởi chỉ nội trong một ngày lái xe quanh quẩn, người ta có thể đi từ biển lên núi, từ rừng xanh đến sa mạc, thưởng ngoạn đủ đầy hương sắc của đất trời. Sáng sớm thong dong bên vịnh Mission, mặt nước yên như tờ, hàng cọ in bóng trên nền sương mỏng. Trưa ghé Julian, nhâm nhi ly cà phê hay lát bánh táo giữa tiết trời lành lạnh và màu xanh thăm thẳm của rừng thông. Chiều về, con đường tới Borrego mở ra vùng sa mạc hoang vu, xương rồng rải rác trên nền đá đỏ. Suốt dọc hành trình đâu đó hiện ra vườn cam, vườn bơ, đồng nho trĩu quả giữa thung lũng nắng chan hòa. Cảnh vật thay đổi không ngừng, khi mộc mạc, lúc rực rỡ, nhưng vẫn hài hòa như một bản nhạc êm dịu của đất trời. Mỗi lần lái xe ngang qua, tôi cảm thấy mình như được nối lại với nhịp sống của đất, và lòng bỗng nhẹ nhàng lạ thường.
Không khí sáng hôm nay thật yên lành, bầu trời xanh lơ trong vắt như được kéo lên cao hơn. Xa xa, một dải mây trắng như chiếc khăn “voan’ trôi lặng lờ tạo cho cảnh vật êm đềm nơi đây thêm thanh bình! Trong cái không gian im ắng của những ngày giữa tháng Bảy ở thành phố Dayton, tiểu bang Ohio này thì tại phi trường DAY (Dayton-Ohio) vẫn vắng lặng. Không biết tự lúc nào, nó đã trở nên thưa thớt vì đa số các chuyến bay đều đổ dồn về phi trường lớn CVG (Cincinnati/ Northern Kentucky International Airport) ở cách đây hơn tiếng đồng hồ lái xe khiến cho đa số hành khách đều chọn đến và đi từ nơi đó làm cho giá vé ở phi trường nhỏ này thêm mắc mỏ. Tuy nhiên vì thằng con chúng tôi được đơn vị AFROTC (The Air Force of the Reverse Officer Training Corps) của nó chọn mua cho vé ở phi trường gần nhà nhất nên nó đi tại đây và hôm nay là ngày nó khởi hành tới căn cứ không quân Maxwell Air Force Base tại Alabama để được thụ huấn khoảng ba tuần.
Giờ này tôi mới tỉnh táo sống cho mình với dư âm của buổi phát giải “Viết Về Nước Mỹ” do Việt Báo tổ chức vào ngày 30 tháng 11 năm 2025 tuần trước. Sau ngày đó, buổi sáng ngồi xe đò Hoàng trên đường trở về, tôi mở phone lướt vội xem có thông báo gì quan trọng từ các hội văn thơ. Mạ ơi! phó chủ nhiệm của trang Văn Học Cỏ Thơm (VHCT) ghi thẳng tên tôi to lớn, yêu cầu họa lại bài thơ Đường Luật của chị Phương Hoa. Tiếp theo là thư của chủ nhiệm VHCT hối thúc nạp bài cho kịp ra flipbook tháng 12. Kế tiếp các em Hậu Duệ Việt Nam Cộng Hòa họp trên zoom chuẩn bị tổ chức buổi thắp nến nguyện cầu cho nhân quyền VN. Các em yêu cầu tôi làm bài thơ về các nhân vật đấu tranh đang bị giam cầm trong nước, được giải nhân quyền năm nay. Thật tình mà nói tôi nay đã già, chồng bệnh, lái xe tệ, không muốn tham gia việc gì nữa, nhưng em Huy trưởng nhóm của HDBCL nói một câu chạm vào tim tôi “Cô ơi, chúng cháu rất cần ba thế hệ một tấm lòng ...”. Em là kỹ sư từ lâu sinh hoạt rất hăng say ngoài Cộng Đồng...
Ngày 30 tháng 11 năm nay tôi lại có dịp về thành phố Santa Ana, California để lãnh giải thưởng Việt Báo Viết Về Nước Mỹ lần thứ hai. Lần trước cũng vào dịp lễ Thanksgiving năm 2023, tôi được trao giải danh dự với hai bài viết : “Joe và Những Con Bồ Câu” và bài “Giữ Cháu Ngoại”. Lần này với bài “Viết Văn Ở Mỹ” và bài “Xin Đừng Đẻ Nữa”. Cứ mỗi hai năm thì Việt Báo tổ chức trao giải một lần. Lần này là năm 2025, đánh dấu 50 năm người Việt tị nạn, cũng là năm thứ 25 từ ngày Việt Báo mở ra diễn đàn Viết Về Nước Mỹ vào dịp 30 tháng 4 năm 2000. Diễn đàn mở ra cho tất cả mọi người không phân biệt tuổi tác, già trẻ, trai gái, thành phần nghề nghiệp. Ai cũng có thể bày tỏ tâm tư, tình cảm, suy nghĩ qua ngòi bút, viết ra những trải nghiệm của bản thân, gia đình, người thân, bạn bè và những người có cùng hoàn cảnh trên con đường tìm đến nước Mỹ sau cái ngày 30 tháng 4 oan nghiệt năm 1975, cũng như bằng cách nào mà mỗi người hội nhập vào đời sống Mỹ và trở thành công dân Mỹ như ngày hôm nay.
Không có sách thì không có văn minh vì những khám phá chân lý không được lưu truyền hậu thế. Nghĩa là không có khoa học, lịch sử, kinh kệ, hoặc bất cứ kiến thức nào được ghi chép lại để làm nền cho những bước xây dựng văn minh. Vì thế, chương trình Việt Báo Viết Về Nước Mỹ (VVNM) rất giá trị và quan trọng cho hơn trăm triệu người Việt nói riêng và thế giới nói chung để soi thấu tâm tình lịch sử của hơn hai triệu người Mỹ gốc Việt, hơn năm triệu Việt Hải Ngoại, và hơn một trăm triệu Việt quê nhà.
Khi đọc thông báo kết quả cuộc thi lần thứ 25 do Việt Báo (VB) tổ chức với đề tài Viết về nước Mỹ (VVNM) có tên mình trên đó, tôi đã không tin vào mắt mình, phải đọc đến hai ba lần vì tôi chỉ là hàng xóm của Mỹ thôi; giải không cao nhưng tự an ủi “ vạn sự khởi đầu nan”, tuy vậy trong lòng có một cảm giác lâng lâng, được đứng vào hàng ngũ một trong 18 người thắng trận văn chương trên toàn thế giới, mà ai cũng đã rất nỗ lực, viết thật hay, thật giỏi dưới đủ góc nhìn cuộc sống suốt hai năm qua 2023-2025. Đây không phải là giải văn chương hải ngoại đầu tiên tôi nhận được, nhưng điều làm tôi ấn tượng nhất là ngày phát giải được tổ chức rất long trọng mà tôi tình cờ được tham dự qua livestream năm 2023...
Chiều thứ Năm, ngay sau bữa cơm sum họp nhân dịp Lễ Tạ Ơn cùng cậu con trai, vợ chồng tôi cùng cô con gái thu xếp hành lý chuẩn bị lên đường. Chúng tôi tạm biệt con trai trong sự lưu luyến quen thuộc của những gia đình có con lớn sống xa nhà; vừa tự hào vì con trưởng thành, lại vừa nghèn nghẹn vì những cuộc gặp gỡ luôn ngắn ngủi. Dịp này càng đặc biệt hơn khi chúng tôi phải chia tay sớm, bởi cậu bận học hành, không thể cùng chúng tôi tham dự chuyến du lịch kết hợp tham dự lễ trao giải Viết Về Nước Mỹ lần thứ 25, một sự kiện mà chúng tôi đã mong chờ và chuẩn bị từ lâu.
Nhạc sĩ Cung Tiến